Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Nguyên Nhị cùng Hạ Yên và mấy người bạn cùng phòng rủ nhau đi tới thị trấn nhỏ cách thủ đô mấy trăm km du lịch mấy ngày rồi mới về nhà. Khi trở lại đại viện Mục gia cô đi thẳng đến tòa nhà phía đông.
"Dì Vương..." Cô lên tiếng gọi dì Vương đang quét dọn ở kia một tiếng, hỏi: "Anh Nghiên Chi đâu ạ?"
Dì Vương mỉm cười, chỉ chỉ trên lầu. "Hẳn là ở thư phòng."
"Tiểu thư." Dì Vương hạ giọng gọi.
Nguyên Nhị kỳ quái nhìn bà. Cô cũng học theo bà nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Dì Vương nhìn phía cầu thang, xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay tâm tình của thiếu gia không tốt, cô nhanh chóng lên phòng dỗ cậu ấy đi."
"Vì sao tâm tình anh ấy lại không tốt?" Mới vừa hỏi xong Nguyên Nhị giống như hiểu rõ chuyện gì đó. Không chờ dì Vương trả lời cô đã nói: "Cháu đã biết."
Trên lầu, cửa thư phòng khép hờ, âm thanh nói chuyện từ kẹt cửa truyền ra, giọng nói lạnh lùng.
Nguyên Nhị ghé vào cửa, từ khe hở trộm nhìn người bên trong. Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, một tay cắm ở túi quần, một bàn tay cầm di động gác ở bên tai, giọng nói của anh thanh lãnh lại trầm thấp. Nguyên Nhị nghe lén trong chốc lát, mặc dù không hiểu những chuyện liên quan tới quân sự.
nhưng mà từ ngữ khí nghiêm túc của anh cô có thể biết đó là chuyện quan trọng.
Nguyên Nhị vốn định lặng lẽ đi vào nhưng cánh cửa trước mặt lại cố tình không chiều lòng cô. Vừa giơ tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lập tức phát ra một tiếng "két", cô có chút sửng sốt.
Cửa hỏng rồi à? Vậy...
Nguyên Nhị đột nhiên ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt của Mục Nghiên Chi. Một đôi mắt đen nhánh lại thâm thúy, như là màu đen trên bầu trời đêm đầy sao. Cô lập tức thất thần.
Người đàn ông đứng tại chỗ nhìn Nguyên Nhị, sau đó lại nói vài câu rồi vội vàng treo điện thoại. Mục Nghiên Chi đi về phía cô gái đang sững sờ ở cửa, biểu tình nhàn nhạt, quả thật nhìn không ra cảm xúc gì. Anh dừng lại ở trước mặt cô gái rồi đột nhiên vỗ lên đầu cô một cái.
Nguyên Nhị hoàn hồn. Cô nhìn người trước mặt rồi nở một nụ cười lấy lòng, hai con mắt sáng long lanh chứa đầy ý cười.
"Anh Nghiên Chi, em đã trở về." Thanh âm thanh thúy như linh.
Mục Nghiên Chi nhìn cô với khuôn mặt không cảm xúc, anh không trở lời cũng không nói lời nào. Đột nhiên anh xoay người đi tới chỗ bàn đọc sách rồi ngồi xuống, trực tiếp xem cô như không tồn tại. Anh cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó bắt đầu lật văn kiện.
"..." Nguyên Nhị.
Chẳng qua cô cũng chỉ bỏ anh ở nhà một mình rồi đi ra ngoài chơi mấy ngày thôi mà, có đến nỗi phải tức giận như vậy không?
Hừ! Không để ý tới cô phải không? Cô cũng không tin.
Nguyên Nhị không nói lời nào cũng không nháo với anh. Cô trực tiếp lấy ghế ngồi xuống cạnh anh, sau đó lấy di động bắt đầu chơi trò chơi. Cô còn cố ý đem âm thanh mở đến lớn nhất, vừa chơi vừa hưng phấn oa oa kêu lên.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn lén người đàn ông bên cạnh một cái, xem vẻ mặt của anh giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, hết sức chăm chú đọc văn kiện. Trò chơi thắng Nguyên Nhị cố ý cười ha ha, cô giơ lên tay múa máy, cánh tay cố ý hay vô tình đụng tới cánh tay của Mục Nghiên Chi.
Trong phòng mở điều hòa, hai người chỉ mặc một bộ áo quần đơn giản, khi cánh tay cọ qua Nguyên Nhị có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mục Nghiên Chi truyền tới. Cô nheo đôi mắt rồi ghé sát vào anh, lúc này mới phát hiện trên sống mũi cao thẳng của anh đã có một tầng mồ hôi mỏng.
Ha ha! Người đàn ông này ngoài mặt thì làm bộ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng anh vẫn rất để ý tới cô. Bằng không cũng sẽ không đem nhiệt độ điều hòa chỉnh lên cao như vậy, đây còn không phải là vì sợ cộ bị cảm lạnh sao.
"Anh Nghiên Chi..." Nguyên Nhị mềm mại gọi anh một tiếng. Bỗng dưng hôn lên khuôn mặt của anh. "Anh Nghiên Chi, đừng giả vờ nữa, em biết anh nhớ em muốn chết rồi."
Động tác lật văn kiện của Mục Nghiên Chi dừng lại, cánh tay nằm ở giữa không trung vài giây rồi buông xuống. Anh khép văn kiện thả lại ngăn kéo, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, trầm mặc một lúc sau đó nhàn nhạt hỏi: " Em nói với anh là đi chơi mấy ngày?"
Tới cùng là vẫn muốn tính sổ với cô hả?
Nụ cười nơi khóe môi của Nguyên Nhị cứng đờ, sợ hãi giơ lên ba ngón tay. "Ba, ba ngày."
"Vậy em đi mấy ngày?" Mục Nghiên Chi lại hỏi.
Nguyên Nhị thật cẩn thận mở ra một bàn tay rồi
lại giơ thêm một ngón tay khác, đồng thời đặt chân xuống sàn nhà, mang theo ma sát của bánh xe dưới chân ghế. "Sáu, sáu ngày."
Thấy sắc mặt của Mục Nghiên Chi lại trầm thêm vài phần Nguyên Nhị vội vàng giải thích. "Vốn dĩ là ba ngày, nhưng mà khách sạn kia rất đặc biệt. Bọn họ bảo nếu ở 5 ngày thì có thể giảm 20%, ước chừng có thể tiết kiệm 1000 tệ. Với lại vé máy bay cũng rất khó đặt, ít nhất cũng phải mất vài ngày mới đặt được. Anh không biết đấy thôi, em thật sự rất muốn trở về bên cạnh anh quân nhân đẹp trai của mình nha..."
Khóe miệng Mục Nghiên Chi giật giật. Anh nâng cằm lên cho cô một ánh mắt, bên trong viết. "Em diễn! Tiếp tục diễn đi."
"..." Nguyên Nhị.
Được rồi! Là cô đang tự biên tự diễn.
Vốn dĩ bọn họ tính toán đi chơi ba ngày sẽ trở về, nhưng mà thị trấn nhỏ thật sự rất đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn ngon và nhiều quán bar nhỏ đặc sắc.
Mấy cô gái nhỏ mỗi đêm đều đi tới một quán bar khác nhau uống rượu, nghe nhạc. Cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao tự tại, thế cho nên ba ngày liền biến thành sáu ngày.
"Ai da." Nguyên Nhị có điểm khó chịu với thái độ của Mục Nghiên Chi, trực tiếp bất chấp tất cả nói. "Anh muốn như thế nào thì nói thẳng luôn đi."
Nghe vậy Mục Nghiên Chi mới thay đổi thái độ, giống như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
"Anh muốn như thế nào cũng được?" Anh gợi lên khóe miệng, đầy thâm ý.
Nguyên Nhị phảng phất nghe thấy điều gì đó khác thường. Cô nheo mắt. "Anh Nghiên Chi, anh...đang bẫy em?"
Mục Nghiên Chi nhất thời nở nụ cười, hỏi: "Từ khi nào thì em lại trở nên thông minh như vậy?"
Nguyên Nhị liếc xéo anh một cái, tức giận nói: "Lúc nào em cũng thông minh, có được không hả?"
Mục Nghiên Chi cũng không phủ nhận, anh mỉm cười tiến về phía cô.
Nguyên Nhị phòng bị nhìn anh đang vươn đôi tay tới. Cô muốn trốn, kết quả mông vừa rời khỏi ghế thì đã bị người kia ôm eo, trực tiếp nhấc lên.
Mục Nghiên Chi giống như bế một đứa trẻ, đem cô bế tới bàn đọc sách rồi trực tiếp đặt người nằm trên bàn.
"Anh, anh muốn làm...ưm... ưm...ưm..."
Hồi lâu, trong thư phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.
Nguyên Nhị thiếu chút nữa đã cho rằng mình muốn chết, ngực kịch liệt phập phồng, cô hoãn nửa ngày mới bình ổn lại. Ánh sáng trong phòng sáng ngời, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ toàn bộ, sắc đỏ vẫn luôn kéo dài đến vành tai và cổ, nhìn qua giống như vừa uống xong vài chai rượu trắng.
Vừa lấy lại hô hấp khuôn mặt của Nguyên Nhị lại bị ôm lấy, hơi thở ấm áp của người đàn ông lần thứ hai đánh úp tới, khuôn mặt của anh gần trong gang tấc.
"Lại đến nữa hả." Thanh âm khàn khàn, mang theo một tia gợi cảm.
Vừa dứt lời, Nguyên Nhị còn chưa kịp phản ứng thì làn môi ướt át kiều diễm lần thứ hai bị che kín. Nụ hôn giống như che trời lấp đất, dần dần khiến cô trầm luân vào trong đó.
Ngày đó, hai người ở thư phòng thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò. Khi Nguyên Nhị lấy lại tinh thần thì thân trên đã không còn một mảnh vải, hai quả đồi nhỏ trước ngực phập phồng lên xuống, toàn thân đều là dấu vết của người đàn ông để lại. Cúc quần jean cũng đã mở ra, khóa kéo bị kéo xuống một nửa.
Nguyên Nhị hoảng loạn mặc quần áo, che khuôn mặt giống như quả cà chua chạy trối chạy chết.
......
Mặc dù Nguyên Nhị vẫn tiếp tục ở tại tòa nhà phía đông nhưng Mục Nghiên Chi phát hiện một điều, mấy ngày nay ngoại trừ lúc ăn cơm thì chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, chỉ cần anh có hành động nho nhỏ, cô gái nhỏ sẽ trưng ra vẻ mặt phòng bị nhìn anh, bộ dáng giống như đang nhìn một tên xấu xa, tội ác tày trời. Điều này làm cho Mục Nghiên Chi vô cùng sầu não, không biết nên làm gì bây giờ.
Nói đến cùng anh cũng chỉ là một tên tiểu tử huyết khí phương cương, nhất thời không khống chế được, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Nhưng mà, anh cũng không hối hận.