Tết Âm Lịch năm nay Nguyên Nhị lấy thân phận là cháu dâu, con dâu Mục gia đi theo các trưởng bối trong nhà ra ngoài chúc tết. Trong khi đó Mục Nghiên Chi lại nhận được nhiệm vụ tại thành phố kế bên vào ngày mồng 1. Buổi chiều mồng 1 anh đã phải đi rồi, lúc trở về đã là ngày mồng 6.
Tết Âm Lịch, tất cả mọi người đều trở về, ngay cả Hạ Hàn cũng đã trở về. Toàn bộ đại viện quân khu đặc biệt náo nhiệt, đám người Phó Tân An tổ chức một buổi tụ họp, gọi các bạn nhỏ trong quân khu tập trung ở một một, cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi ra ngoài ca hát gì đó.
Tết Âm Lịch qua đi, đoàn người lại bắt đầu bận rộn. Mục Nghiên Chi trở về không được mấy ngày thì phải đi công tác đi, nói là đi học tập và tham gia một hội nghị rất quan trọng, ngày Nguyên Nhị khai giảng anh cũng không trở về.
Mục Nghiên Chi đi cũng đã hai tuần, mỗi ngày anh đều rất bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể gọi điện thoại hoặc là gọi video nói chuyện phiếm với Nguyên Nhị.
Ngày Mục Nghiên Chi trở về trong lòng Nguyên Nhị tính toán sẽ cho anh một kinh hỉ.
Nhưng mà không nghĩ tới chờ cô ở nhà lại là một tin tức mà cô không thể tiếp nhận nổi.
Nguyên Nhị vừa tan học thì trực tiếp ở cổng trường bắt xe về nhà, lúc về đến nhà phát hiện bên ngoài có một chiếc xe quân dụng xa lạ.
Cô xuyên qua tiền viện, chưa đi vào nhà chính thì đã nghe thấy được tiếng gầm giận dữ từ bên trong truyền ra.
“Quỳ xuống.”
Nguyên Nhị vừa nghe đã biết đây là giọng của Mục Quốc Phong. Cô hốt hoảng chạy vào nhà.
Trong phòng khách, Mục Quốc Phong ngồi trên sofa, có một người đang quỳ trên mặt đất. Nguyên Nhị liếc mắt một cái thì nhận ra tới đó là Mục Nghiên Chi, mặc dù anh đăng quỳ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, một thân ngạo cốt.
Nguyên Nhị mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Mục Quốc Phong tuy rằng đối với Mục Nghiên Chi vẫn luôn nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ bắt anh phải quỳ, thế nhưng ngay lúc này ông lại đang tức giận bắt anh quỳ xuống, có thể thấy chuyện lần này không hề đơn giản.
Phóng tầm mắt nhìn cô phát hiện trong phòng khách còn có hai vợ chồng Mục Diệc Thâm và hai người đàn ông trung niên mặc quân phục, nhìn quân hàm trên vai có thể biết đây không phải là một nhân vật bình thường. Bên cạnh bọn họ còn có một người trẻ tuổi, hẳn là cấp dưới của hai người kia.
Bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt đến mức làm người khác hít thở không thông. Mọi người đều trầm mặc, ánh mắt của bọn họ không hẹn cùng nhìn người đang quỳ ở kia, mày nhíu chặt.
Nguyên Nhị cũng không dám thở mạnh. Cô cứ lẳng lặng đứng ở cửa không dám tiến lên, thẳng đến khi dì Phương bưng trà từ trong phòng bếp đi ra mới phát hiện ra cô.
“Tiểu thư, cô đã về rồi.” Dì Phương nhìn cô, trong ánh mắt để lộ sự lo lắng.
Nguyên Nhị hhá miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được. Cô đã nhận ra, tâm sinh bất an.
Một tiếng gọi của dì Phương đã thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ đưa mắt nhìn về phía Nguyên Nhị, ngay cả người vốn không nhúc nhích kia cũng phải quay đầu nhìn cô. Anh nhíu chặt mày, cặp mắt đen nhánh tràn ngập cảm xúc phức tạp và bất an.
Rất nhanh anh đã quay đầu đi, có chút giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Cô chưa từng thấy anh như vậy.
Nguyên Nhị hít sâu một hơi, chậm rãi đi qua, nhưng cô cảm nhận mỗi một bước của mình đều vô cùng nặng nề. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết Mục Nghiên Chi sao lại nhìn mình như vậy.
“Ông nội…” Cô gọi Mục Quốc Phong một tiếng rồi lại cúi đầu. Lúc này Mục Nghiên Chi đã khôi phục thành bộ dáng giống như lúc cô vừa vào cửa, anh nhìn phía trước, môi mím chặt. Nhìn anh như vậy nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng lớn, một lần nữa nhìn về phía Mục Quốc Phong, cô hỏi: “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì…Vì sao…”
Không đợi Nguyên Nhị nói hết lời Mục Quốc Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mục Nghiên Chi.
“Chuyện gì?” Ông giơ cây gậy trong tay lên rồi chỉ vào Mục
Nghiên Chi. “Cái tên hỗn trướng này vào nửa năm trước vậy mà lại trình báo cáo, muốn xin điều đến bộ đội đặc chủng. Nếu không phải bên trên có thông báo thì chúng ta cũng chẳng hay biết gì.”
“Bộ…Bộ đội đặc chủng?” Giọng nói của Nguyên Nhị run lên.
Bốn chữ này ở trong sinh mệnh của cô cũng không có hồi ức gì tốt đẹp. Cô đã từng lấy làm vinh dự khi có một người ba là bộ đội đặc chủng, nhưng đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành cô đã hiểu rõ một chuyện, tuy bộ đội đặc chủng là một thân phận rất vinh dự nhưng đó cũng là thân phận phải đối mặt với những chuyện nguy hiểm nhất, những nơi nguy hiểm nhất trên thế giới.
Trong những trận mưa bom bão đạn bọn họ luôn là những người đứng đầu chiến tuyến, nhiệm vụ nguy hiểm đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện thường ngày. Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều có thể biến thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời của họ.
Ba của cô chính là như vậy.
“Nghiên…anh Nghiên Chi…” Cô cong lưng, đỡ lấy bàn trà chậm rãi ngồi xổm xuống. “Là…thật sao?”
Giọng nói của cô run rẩy giống như một cọng lông chim không có trọng lượng, nhẹ nhàng lướt quá mặt hồ mang theo gợn sóng, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua thì không biết sẽ bị thổi đến nơi nào.
Mục Nghiên Chi không dám quay đầu lại, sợ khi nhìn thấy bộ dáng của cô anh sẽ từ bỏ tất cả.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, Nguyên Nhị nhắm mắt rồi lại mở ra, tiếp tục hỏi. “Anh Nghiên Chi, ông nội nói đều là thật sao?”
Mục Nghiên Chi chung quy vẫn đánh không lại cô. Anh nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu. “Là thật.”
“Vì sao? Vì sao anh không nói cho em biết, nếu…” Nguyên Nhị đứng lên, cảm xúc đột nhiên kích động. “Nếu hôm nay em không trở về có phải anh tính trước khi đi một ngày mới chịu nói với em hay không?”
“Nhĩ Đóa…” Thấy thế, Minh Du tiến lên đỡ lấy cô, ôm bả vai an ủi.“Nhĩ Đóa, con đừng như vậy.”
Mục Nghiên Chi không trả lời. Anh mím môi, từ đầu đến cuối không dám nhìn cô gái bên cạnh.
Mục Quốc Phong đứng lên, cây gậy trong tay nặng nề gõ xuống sàn nhà.
“Mục Nghiên Chi, cháu trưởng thành cánh cứng rồi có phải không? Chuyện quan trọng như vậy mà cháu lại giấu mọi người tự mình quyết định, cháu có biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm hay không, tùy thời đều có khả năng sẽ phải bỏ mạng ở nơi nào đó. Ông bảo cháu đền đáp tổ quốc nhưng không bảo cháu vì quốc gia mà toi mạng.” Mục Quốc Phong tức giận đến phát run.
“Nhĩ Đóa thì sao? Cháu đi rồi thì con bé phải làm thế nào? Chẳng lẽ cháu muốn con bé mỗi ngày đều sống trong lo lắng liệu cháu có thể an toàn trở về hay không sao? Cháu thật sự muốn mỗi ngày trôi qua con bé đều phải lo lắng ư? Mục Nghiên chi à Mục Nghiên Chi, cháu làm sao có thể bỏ được? Cháu đó! Tâm thật tàn nhẫn. Cháu không phải…không phải không biết…”
“Cháu sẽ không, cháu nhất định sẽ trở về.” Mục Nghiên Chi lên tiếng đánh gãy lời ông.
Anh sẽ không giống ba của cô, anh nhất định sẽ trở về.
“Có phải cháu nhất định phải đi hay không?” Mục Quốc Phong biết rõ tính cách Mục Nghiên Chi, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Ông nheo mắt nhìn anh, đau lòng chất vấn.
Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn mặt đất, thái độ nơi đáy mắt vẫn kiên quyết như cũ.
“Vâng.”
“Nhĩ Đóa…”
Một tiếng thét kinh hãi cùng với giọng nói của Mục Nghiên Chi đồng thời vang lên. Anh đột nhiên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một góc áo của Nguyên Nhị biến mất ở cửa cùng với bóng dáng Minh Du đuổi theo.
Anh trầm mặc, chung quy vẫn nhịn không được lập tức đuổi theo.