#LoTaiNhoCuaAnh_KhauManNgu
#Chuong 53
Nghe thấy lời này Nguyên Nhị cảm thấy rất bất ngờ, nụ cười nơi khóe miệng dần dần thu liễm.
Cô trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói: “Dì Phương, dì bảo anh ấy trở về đi.”
Nguyên Nhị không cho dì Phương cơ hội nói chuyện, nói xong lời tạm biệt thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nguyên Nhị nhìn di động thất thần, đột nhiên di động rung lên vài cái. Cô lấy lại tinh thần rồi nhìn màn hình, là tin nhắn WeChat Tiêu Kỳ gửi tới, vừa mở ra thì nhìn thấy đó là địa chỉ của một nhà hàng, còn kèm theo một câu “Không gặp không về.”
Giống như mọi lần, anh ta đều sẽ nói không gặp không về.
Nguyên Nhị cười khẽ, đem địa chỉ gửi vào nhóm chat cho những người bạn của mình.
Nửa giờ sau chính là thời gian tan tầm, Nguyên Nhị tranh thủ thời gian sắp xếp lại tài liệu trước khi tan ca. Cô xoay người thì phát hiện Dương Hiểu Lệ đã thu dọn đồ đạc xong, balo cũng đã mang trên lưng.
Dương Hiểu Lệ ngẩng đầu thấy Nguyên Nhị đang nhìn mình thì cười: “Nhanh lên nào! Cậu còn ngồi ở chỗ đó làm gì. Chờ một chút nữa thì sẽ kẹt xe đấy.”
“Ờ.” Nguyên Nhị đáp lời rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Đi ra khỏi văn phòng hai người nhìn thấy Dương Hiểu Na đã chờ ở cửa thang máy. Khi cô ấy nhìn thấy các cô thì vui vẻ vẫy tay. “Nhanh tới đây đi, thang máy sắp lên tới nơi rồi.”
“Tới ngay đây."
Nguyên Nhị phụ trách lái xe, cùng hai chị em Dương Hiểu Lệ xuất phát đi đón Hạ Yên và Đinh Nhụy, sau đó mới dựa địa chỉ Tiêu Kỳ gửi đi tới.
30 phút sau các cô đi tới một quán thịt nướng kiểu Hàn. Dừng xe xong Hạ Yên liếc mắt một cái thì thấy Tiêu Kỳ đang ngồi ở chiếc bàn lớn.
Tiêu Kỳ mặc một thân tây trang định chế, tuy mái tóc được cắt rất ngắn nhưng cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt anh tuấn của anh ta.
Mấy cô gái xinh đẹp cùng nhau xuất hiện quả thật đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Tiêu Kỳ lập tức phát hiện ra, anh ta quay đầu nhìn ý bảo các cô đi qua đây.
Tiêu Kỳ sớm đã gọi xong đồ ăn, các cô gái vừa ngồi xuống thì một bàn thịt tươi ngon, hải sản được mang lên, bên cạnh đó còn có nước trái cây.
Các cô gái vui vẻ ăn, rất nhanh thì đồ ăn trên bàn đã được giải quyết một nửa. Khi Nguyên Nhị đi toilet trở lại trong chén có nhiều thêm mấy con tôm nướng và thịt bò.
Chờ cô ngồi xuống Tiêu Kỳ lại lấy thêm nước trái cây, nhỏ giọng nói: “Ăn nhanh lên, đợi chút nữa nguội đi thì không ngon nữa.”
“Được.”
“Ôi chao!” Dương Hiểu Na nhìn qua, ngữ khí đột nhiên quái quái, tầm mắt ái muội đảo qua trên người Nguyên Nhị và Tiêu Kỳ. “Tiêu đại soái ca đối với người đẹp Nguyên Nhị của chúng ta thật dịu dàng nha.”
Đôi tay đang gắp thịt bò của Nguyên Nhị khựng lại, không được tự nhiên nhìn Tiêu Kỳ một cái. Khi đang chuẩn bị nói gì đó thì anh ta so với cô mở miệng càng nhanh hơn.
“Tôi nói này Dương đại mỹ nữ, nếu ngày thường cô đối với tôi dịu dàng một chút thì có lẽ tôi cũng sẽ đối với cô càng dịu dàng hơn!” Anh ta cười tủm tỉm nói.
Dương Hiểu Na “hừ” một tiếng, nói: “Tôi cũng không phải hồng nhan tri kỷ của anh, lấy cái gì để đối xử dịu dàng với anh.”
Tiêu Kỳ cười to vài tiếng, cầm lấy rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Vài người nói nói cười cười, một bữa cơm ăn kéo dài tới hai giờ, lại ngồi thêm một lát khi ra ngoài đã 9 giờ tối. Tiêu Kỳ có tài xế đón đưa, Nguyên Nhị vốn dĩ lái xe tới cho nên một chút rượu cũng chưa uống, còn mấy người khác đều đã uống rượu, trong người mang theo hơi say.
Nguyên Nhị lái xe đưa bọn họ về nhà rồi mới trở về đại viện.
Ở tòa nhà phía Bắc, Nguyên Nhị mở cửa vào nhà. Lúc này dì Phương đã đi ngủ, trong nhà vẫn còn hai chiếc đèn đang được bật lên. Cô đứng ở huyền quan thay giày rồi chậm rãi đi tới chỗ cầu thang, trong phòng khách rất yên tĩnh, một tiếng vang rất nhỏ cũng có vẻ đặc biệt rõ ràng. Cô nghe thấy âm thanh cọ xát, đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện trên sofa có một người, cơ thể cao lớn cuộn lại trên sofa.
Nguyên Nhị đứng tại chỗ, xa xa nhìn người kia, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn chậm rãi tới gần.
Khi cô đứng lại mí mắt người đàn ông cũng run rẩy vài cái rồi chậm rãi mở ra. Anh hé mắt, khi tầm mắt chạm đến đôi chân mảnh khảnh của cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Đột nhiên Mục Nghiên Chi ngước mắt, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau.
Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên tỉnh lại, Nguyên Nhị bị dọa sợ, bộ dáng ngốc ngốc. Mục Nghiên Chi vội vàng đứng lên, theo bản năng muốn ôm cô nhưng khi đôi tay giơ ra thì đột nhiên dừng giữa không trung, qua một lát thì thả xuống.
Anh nhét tay vào túi quần, thấp giọng cười một cái, ngữ khí ôn hòa nói: “Em đã về rồi đấy à.”
Nguyên Nhị nghe ngữ điệu sung sướng của anh, chần chờ một lát mới gật đầu. “Ừm! Anh ở chỗ này làm gì?”
Được cô đáp lại Mục Nghiên Chi giống như càng vui vẻ. “Anh đang đợi em trở về! Đói không? Có muốn ăn gì hay không, anh làm…”
“Không cần.” Nguyên Nhị trực tiếp cắt ngang lời của anh, đoán được anh muốn nói gì cô vội vàng cự tuyệt nói: “Em không đói bụng. Em muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi.”
Nói xong cô xoay người đi đến cho chỗ cầu thang. Mục Nghiên Chi lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên gọi một tiếng. “Nguyên Nhị.”
Chân bước lên cầu thang của Nguyên Nhị dừng lại, cũng không quay đầu hỏi: “Có việc sao?”
“Cái kia…ngày mai anh tới đây làm bữa sáng cho em có được không?” Nói xong, trong ánh mắt của Mục Nghiên Chi mang theo một tia chờ mong.
Nguyên Nhị trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Tùy tiện.”
Mục Nghiên Chi đứng bất động tại chỗ nhìn người đang đi lên lầu, thẳng đến khi bóng người biến mất anh mới thu hồi ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, từ nội tâm phát ra một nỗi cô đơn bao phủ lấy cả người anh. Anh phát ngốc một hồi lâu mới xoay người rời đi.
Chỗ rẽ ở lầu hai, Nguyên Nhị lẳng lặng đứng ở chỗ đó. Cô dựa lưng vào tường, cảm giác vô lực thở hắt ra.
Cô nên đối xử với anh như thế nào mới phải đây?
Đột nhiên, dưới lầu truyền đến âm thanh mở cửa rồi đóng cửa. Nguyên Nhị chạy đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở dưới lầu bóng dáng cao lớn thong thả đi ra, tấm lưng vẫn luôn
đứng thẳng ngay lúc này hơi chùng xuống, gió rét thổi qua làm rung động cây cối xung quanh, góc áo đơn bạc của người đàn ông bị gió thổi tung bay. Cô tựa như nhìn thấy cơ thể anh nhè nhẹ run lên.
Nguyên Nhị cắn cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm. “Trời lạnh mà còn mặc ít như vậy, cũng không sợ lạnh chết sao.”
Nói xong cô mới phát hiện trong lúc lơ đãng đã để lộ ra sự lo lắng đối với anh.
Đã nói phải nhẫn tâm với anh cơ mà?
Vậy mà lại quên mất.
……
Hôm sau, Nguyên Nhị rửa mặt thay quần áo rồi đi xuống lầu, đi đến cho chỗ cầu thang đã ngửi được mùi thơm từ trong bếp bay ra. Cô đứng lại, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua Mục Nghiên Chi đã nói sáng nay sẽ làm bữa sáng cho cô. Lúc này cô kìm lòng không được bước chân so với vừa rồi càng nhanh hơn.
Trong phòng bếp, Mục Nghiên Chi đã cắt xong trái cây, trên kệ bếp có hai chiếc đĩa tròn, đồ ăn trong đĩa được trang trí phong phú, một chút cơm chiên trứng ốp la và thịt, bên cạnh còn có hai đĩa salad rau dưa, cùng hai ly nước trái cây.
Mục Nghiên Chi bưng đĩa trái cây, xoay người thì thấy cô gái nhỏ đang dựa vào cửa bếp. Anh cười cười, nói: “Em ngồi vào bàn trước đi, anh sẽ mang bữa sáng lên ngay.”
Nguyên Nhị nhìn khuôn mặt của Mục Nghiên Chi rồi lại nhìn chiếc tạp dề màu đỏ dì Phương thích nhất mà anh đang đeo. Cô nhấp môi, cái gì cũng không nói, yên lặng đi đến bàn ăn.
Mục Nghiên Chi đem bữa sáng lên, lấy bộ đồ ăn đưa cho Nguyên Nhị: “Anh cũng không thường làm cơm Tây, không biết ăn có ngon không. Em tạm chấp nhận ăn một chút nhé!”
Nguyên Nhị không nói chuyện, yên lặng cầm lấy nĩa. Cô cúi đầu nỗ lực không nhìn người bên cạnh người, nhưng đến cuối cùng vẫn không có cốt khí dùng khóe mắt ngắm anh vài lần.
“Em muốn ăn trứng của anh à?” Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của anh. Nguyên Nhị còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một miếng trứng xuất hiện ở trong tầm mắt. “Ăn nhiều một chút, em…gầy.”
Nguyên Nhị cúi đầu, tay cũng bất động. Cô lẳng lặng nhìn miếng trứng kia, sau một lúc lâu thì thả nĩa trong tay xuống. Bỗng dưng hốc mắt nóng lên, những giọt nước mắt nóng bỏng không thể kìm nén trong nháy mắt rơi xuống.
Mục Nghiên Chi phát hiện điều không thích hợp, lúc quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ thì nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt đang rơi xuống. Anh ngây người, vội vàng đặt nĩa xuống, khẩn trương duỗi tay về phía Nguyên Nhị muốn nâng khuôn mặt của cô lên.
Đầu ngón tay ấm áp mới vừa chạm vào mặt Nguyên Nhị theo bản năng nghiêng đầu sang một bên. Khi Mục Nghiên Chi vươn tay ra cô lại tiếp tục trốn, nhất quyết không cho anh chạm vào.
Mục Nghiên Chi không lay chuyển được cô chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi tay, đau lòng nhìn sườn mặt đầy ẩn nhẫn của cô.
Nguyên Nhị hít hít cái mũi, quật cường dùng tay lau nước mắt.
Cô làm sao vậy? Sao có thể nói khóc là khóc vậy chứ? Nguyên Nhị à, mày không thể kém cỏi như vậy được!
Nỗ lực đem cảm xúc bình tĩnh trở lại, cô nói: “Em không có việc gì. Em phải đi làm đây, anh cứ ăn đi.”
Nói xong cô đứng lên, làm bộ nghe không thấy giọng của Mục Nghiên Chi đi nhanh ra cửa. Lúc cô đóng cửa lại âm thanh của anh cũng bị chặn lại.
Cô đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau đó giống như không có việc gì đi tới gara.
Mục Nghiên Chi đứng ở phía sau cửa, không rên một tiếng.
Bỗng dưng, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa bất động. Lúc sau anh đột nhiên thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn phía trước, khóe mắt kia hiện lên một tia màu đỏ khó có thể phát hiện.
Anh yên lặng xoay người đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, yên lặng ăn xong bữa sáng. Sau khi thu dọn xong mọi thứ anh mới rời đi.
Mọi thứ đã được thu dọn đến sạch sẽ, một chút dấu vết sử dụng qua cũng không có, giống như chưa từng có người nào xuất hiện ở chỗ này.
Nguyên Nhị giống như chạy nạn chạy tới gara. Cô ngồi vào xe, động tác lưu loát khởi động xe rời đi.
Mục Quốc Phong vừa vặn ra ngoài, thấy Nguyên Nhị lái xe rời đi tựa như đã đoán được gì đó, hơi hơi nhíu mày.
Ông thở dài, bất đắc dĩ nói: “Một đôi trẻ đang tốt đẹp sao lại biến thành như vậy? Lúc trước cho dù phải đánh chết chúng ta cũng không nên cho nó đi.”
Phía sau, Minh Du cầm áo khoác đi tới. Nghe được lời của lão gia tử nói bà cũng chỉ biết cười khổ.
Bà đem áo khoác lên người lão gia tử, nói: “Ba à, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Mục Quốc Phong nhìn về phía Minh Du, hỏi: “Thật sao?”
Minh Du mỉm cười, khẳng định gật gật đầu. “Thật! Con có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Nhĩ Đóa, bởi vì…con cũng từng trải qua. Ba cứ yên tâm đi, Nhĩ Đóa chỉ yêu Nghiên Chi của chúng ta mà thôi, chẳng qua là lúc này tâm tình của con bé vẫn chưa ổn định lại nên mới như vậy, nhưng mà con bé cũng rất vui khi Nghiên Chi trở về. Với lại con bé cảm thấy nếu dễ dàng tha thứ cho Nghiên Chi như vậy thì bản thân nó sẽ cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, vì thế chúng ta cứ chờ cho con bé hết giận thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ba cũng đừng nhìn cháu trai của ba ngày thường rất cao lãnh, ngạo kiều, nhưng về phương diện dỗ dành Nhĩ Đóa thì không có ai lợi hại hơn nó đâu.”
Nghe xong những lời Minh Du nói Mục Quốc Phong cũng cảm thấy có đạo lý. Ông híp mắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Chuyện tình yêu của giới trẻ, một lão già như ông quả thật không thể nhìn thấu được.