Trong xe đột nhiên lại lâm vào yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người đặc biệt rõ ràng. Nguyên Nhị ngẩng đầu lau sạch nước mắt còn sót lại, hai tròng mắt tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Một lúc sau cô hơi hơi hé mở đôi môi khô ráo. "Là anh, chính là anh..."
Cánh tay của Mục Nghiên Chi cứng lại, trong nháy mắt hiểu được ý của cô.
Có người bắt nạt em phải không?
Là anh, chính là anh.
Đúng vậy! Bắt nạt cô còn không phải là chính bản thân anh hay sao?
Một cô gái không bao giờ chịu thua như cô thì ai có thể bắt nạt đây. Không phải chỉ có anh thôi sao?
Ỷ vào tình yêu của mình mà làm mất đi ba năm thanh xuân quý giá nhất của cô.
"Đúng vậy..." Mục Nghiên Chi gật gật đầu, không phủ nhận. "Anh chính là tên khốn kiếp kia."
Anh hít một hơi thật sâu, gác cằm trên vai Nguyên Nhị. "Thực xin lỗi! Anh đã lừa em, anh không trở về đúng thời gian đã hẹn. Anh biết mình là một tên khốn kiếp, biết mình rất ích kỷ, để em phải đợi lâu như vậy."
Anh giật giật khóe miệng, gương mặt mê luyến cọ xát vào khuôn mặt của cô. "Nhưng mà lỗ tai nhỏ à! Anh chính là muốn ích kỷ như vậy, muốn cho em đi không được chạy không thoát. Anh đã từng nói anh muốn có điều gì đó để vướng bận, để mỗi lần ở bên bờ sinh tử sẽ tự nói với bản thân rằng nhất định phải sống sót, cho dù có bao nhiêu gian khổ anh cũng nhất định phải sống sót, bởi vì cô gái nhỏ vẫn đang chờ anh trở về, nếu...nếu anh không còn nữa thì cô gái của anh phải làm thế nào đây. Đem người con gái anh yêu nhất giao cho người đàn ông khác thì đánh chết anh cũng không muốn, một chút cũng không muốn..."
Nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt của Mục Nghiên Chi chảy xuống, thanh âm dần dần trở nên khàn khàn. Nói xong anh dùng sức nuốt nước miếng, mặt vùi vào cổ cô gái nhỏ, trầm mặc.
Nguyên Nhị cảm giác được trên sự ướt át tr làn da, cả người lập tức cứng đờ. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì và nên làm gì.
Đây là lần thứ hai từ sau khi Mục Nghiên Chi trở về, lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc.
Trong lòng chua xót càng thêm dày đặc, nhưng không đơn thuần chỉ là ủy khuất mà còn nhiều thêm sự đau lòng.
Nguyên Nhị nghiêng đầu, rũ mắt nhìn sườn mặt của Mục Nghiên Chi, nước mắt một lần nữa không thể khống chế tràn mi chảy ra. Cô cắn môi, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc của anh.
Bỗng dưng, một loại cảm xúc biến mất đã lâu nay lại trồi lên nơi đáy lòng.
Cô biết đây là ỷ lại, ỷ lại vào anh.
Anh Nghiên Chi đã từng là chỗ dựa lớn nhất của cô. Ba năm anh đi xa cô giống như đã mất đi chỗ để dựa vào, trở nên tự lập hơn. Sau khi cô đã tạo cho mình thói quen sống tự lập thì anh đã trở về.
Thật ra thì từ lần đầu tiên hai người gặp lại, loại cảm giác ỷ lại này đã bắt đầu bùng lên, nhưng mà bị cô quật cường xem nhẹ nó.
Bây giờ loại cảm giác này cuối cùng cũng bắt đầu phá tan phòng tuyến rồi vùng lên.
Không thể phủ nhận Mục Nghiên Chi là nguồn gốc của tất cả những niềm vui, niềm hạnh phúc của cô, đồng thời cũng là nỗi vướng bận cùng đau lòng.
Nhưng Nguyên Nhị biết rõ anh đã mang đến niềm vui so với nỗi đau thì còn nhiều hơn.
Trong lòng có hai người đồng thời lên tiếng, bọn họ đang đấu tranh với nhau. Một người thì bảo không thể tha thứ bởi vì anh đã làm lãng phí của cô ba năm, một người khác lại bảo tha thứ vì anh là một quân nhân, có rất nhiều thời điểm cũng là thân bất do kỷ.
Hai người kịch liệt chiến đấu, cuối cùng người sau chiến thắng người trước.
Cũng không thể nói là tiêu tan hoàn toàn, nhưng giờ phút này Nguyên Nhị thật sự muốn làm như vậy.
Cô mang theo tâm trạng thấp thỏm chậm rãi nâng cánh tay lên ôm lấy vòng eo của Mục Nghiên Chi. Đầu tiên là thử ôm một nửa sau đó thì ôm hết vòng eo của anh, vô cùng khẩn trương. Cảm giác lúc này giống như lúc cô không muốn để anh rời đi vậy, tựa như muốn đem anh khóa ở bên người.
Giống như một người đang chơi vơi giữa biển đột nhiên thấy trên mặt biển có một khúc gỗ đang trôi dạt, chặt chẽ ôm lấy.
Cảm giác được sự biến hóa của cô Mục
Nghiên Chi không dám tin tưởng mở to mắt, một đôi mắt đang mê man đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt đen nhánh có thần. Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi tay đang ôm Nguyên Nhị từ từ giơ lên ôm lấy khuôn mặt của cô, động tác rất nhẹ, bộ dáng vô cùng cẩn thận.
Có lẽ anh sợ cô đột nhiên đẩy mình ra.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, trong đôi mắt tràn ngập thâm tình đều là hình ảnh của đối phương. Mục Nghiên Chi nhìn chăm chú vào khuôn mặt hồng hào vì mới khóc xong của Nguyên Nhị, nhỏ giọng gọi một câu: "Lỗ tai nhỏ."
"Chúng ta...làm hòa đi."
Đêm khuya, đèn cảm ứng trong gara đã sớm tắt, chỉ có xuống xe đi ra ngoài thì mới có thể thấy ánh đèn đường đang chiếu sáng.
Vừa dứt lời, Mục Nghiên Chi đột nhiên có loại ý niệm không muốn đối mặt với cô.
Hẳn là sợ cô cự tuyệt, cũng sợ cô thấy được bộ dáng chật vật của mình khi bị cự tuyệt.
Anh đưa tay tắt đèn trong xe.
Chờ anh làm tốt chuẩn bị Nguyên Nhị lại không có bất cứ phản ứng nào. Qua hồi lâu anh cũng không đợi được đáp án, hai tay đang ôm eo của anh cũng đã buông lỏng hơn, giống như tùy thời sẽ buông ra.
"Phụt..."
Một tiếng cười khẽ bỗng dưng vang lên.
Trong bóng đêm Mục Nghiên Chi cười khẽ với vẻ mặt tự giễu, đôi tay đang áp trên mặt cô gái cũng thu trở về, muốn gỡ hai tay của cô ra nhưng không ngờ rằng anh vừa dùng sức cô gái nhỏ đột nhiên tăng thêm lực đạo, một lần nữa gắt gao ôm lấy anh, mặt vùi vào vòm ngực ấm áp của anh.
Mục Nghiên Chi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bao nhiêu sương mù trong lòng đều bị kinh hỉ thay thế.
"Lỗ...lỗ tai nhỏ..." Mục Nghiên Chi khẩn trương.
Nguyên Nhị ở trong lồng ngực anh cọ cọ, thanh âm rầu rĩ từ trong lồng ngực truyền tới. "Mục Nghiên Chi, em rất đau lòng. Anh rời đi ba năm em thật sự rất đau lòng."
Mục Nghiên Chi ừ một tiếng. Anh ôm lấy Nguyên Nhị, bàn tay lớn đặt sau đầu cô nhẹ vỗ về, từ đỉnh đầu vuốt tới đuôi tóc, cứ lặp đi lặp lại.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Anh vừa hôn lên thái dương của Nguyên Nhị, vừa lặp lại ba chữ này.
"Em không muốn tha thứ cho anh, nhưng nếu em làm như vậy thì sẽ cảm thấy bản thân rất xấu, em không muốn làm người xấu..."
"Không phải." Mục Nghiên Chi lắc đầu. "Em không xấu, lỗ tai nhỏ của anh là cô gái lương thiện nhất trên thế giới, không ai có thể so được với..."
Nói xong anh lại mày nhíu chặt, không thích nghe thấy những lời này từ miệng của Nguyên Nhị. Anh buông cô ra, người hơi ngả về phía sau, bàn tay nâng cằm cưỡng bách cô ngẩng đầu đối mặt với mình.
Trong không gian mờ áo, đôi mắt cô gái nhỏ giống như ánh đèn, lấp lánh tỏa sáng.
Mục Nghiên Chi nhìn vào đôi mắt ấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của cô.
Nguyên Nhị còn muốn nói gì đó nhưng bị anh dùng lòng bàn tay đè môi lại, sau đó trầm giọng nói: "Lỗ tai nhỏ, em nói như vậy sẽ chỉ làm anh càng cảm thấy tội lỗi. Là anh, là anh đã bỏ mặc em ở chỗ này, muốn nói xấu xa vậy cũng là anh xấu, bởi vì anh đã làm tổn thương cô gái mà anh yêu nhất."
Nói xong anh lại cúi đầu, hai cái trán kề sát vào nhau, rồi thân mật cọ xát.
"Lỗ tai nhỏ, thực xin lỗi! Từ nay về sau anh sẽ không bỏ em một mình nữa. Anh hứa với em, chỉ cần Mục Nghiên Chi là anh còn sống một ngày thì anh sẽ che chở cho em cả đời, không phải một ngày hai ngày, không phải nhất thời nửa khắc mà là cả đời, tùy thời tùy chỗ đều ở bên cạnh che chở và yêu em..."