Trong phòng thay đồ, Ôn Từ thay quần áo, cẩn thận gấp áo khoác của Phó Tư Bạch thật gọn gàng rồi bỏ vào trong túi.
Xong xuôi ra ngoài, người quản lý đến tìm cô, nói với cô bằng giọng điều đầy khó xử: "Ôn Từ à, cô làm tốt lắm, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã bán được xe rồi, nhưng mà...!chỗ chúng tôi chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không thể giữ vị Đại Phật là cô ở lại được."
Ôn Từ biết ông ta có ý đuổi khéo, chuyện này cũng chẳng có gì, vốn dĩ cô cũng không định tiếp tục làm công việc này nữa.
Dù đúng là kiếm được rất nhiều tiền, nhưng...!nếu để mẹ cô biết chuyện thì hẳn là bà sẽ tức chết mất.
"Quản lý, vậy hôm nay tôi có được nhận tiền lương không?"
"Việc này tất nhiên là có rồi! Cô đi theo tôi."
Người quản lý đưa Ôn Từ đến phòng tài chính rồi đưa cho cô một tấm séc: "Năm vạn."
"..."
Ôn Từ ngơ hoàn toàn.
Người quản lý thấy vậy thì cất tiếng giải thích: "Cậu Phó mua chiếc Martin 2P, 300 vạn, chính là chiếc xe do cô phụ trách đấy."
"Anh ta mua nó sao?"
Sao lại...!mua xe mà cứ như chơi trò chơi vậy.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, loại người như anh ta, chẳng phải mấy trăm vạn cũng chỉ như một trò chơi thôi sao?
"Cho nên đây là tiền lương cộng với phần trăm của cô." Người quản lý đưa tấm séc cho cô: "Có thể nhìn ra cô cũng đang thiếu tiền, cầm lấy đi."
"Cảm ơn Quản lý."
"Cảm ơn tôi làm gì, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn cái người đã chiếu cố công việc làm ăn của cô ấy, tôi cũng chưa thấy ai mua xe mà sảng khoái như vậy."
"Chẳng lẽ anh ta vì tôi..."
"Không, không, không." Quản lý sợ cô gái hiểu lầm khách hàng đòi hỏi quan hệ tình nhân, định đi tìm Phó Tư Bạch đòi anh trả lại xe nên vội vàng giải thích: "Cậu Phó thích chiếc xe này từ lâu rồi, trước kia cũng tới xem thử mấy lần, không liên quan gì đến cô đâu, chỉ là cô vô tình gặp may thôi."
"Ừ." Lúc này cô gái mới