Cho nên cả hai người họ đều hiểu lầm câu nói "chờ tôi dưới lầu ký túc xá", một người chạy đến ký túc xá nam chờ, người kia lại chạy đến cổng ký túc xá nữ...!vừa hay bỏ lỡ nhau.
Trong lòng Ôn Từ có hơi áy náy, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ai bảo anh có mỗi việc nói thôi mà cũng không nói rõ ràng, lý do gì mà lại quay ra trách móc cô.
Đi qua sân bóng, Phó Tư Bạch đi về phía rừng cây thưa thớt ở phía đông.
Khu rừng nhỏ đó là thánh địa tình yêu của các cặp đôi yêu nhau, bình thường gần như không có người qua lại, không gian rất bí mật, cực kỳ thích hợp để làm một số chuyện thân mật thầm kín.
Ôn Từ sốt sắng đuổi theo, cất tiếng hỏi anh: "Phó Tư Bạch, đi đâu vậy?"
Một tay Phó Tư Bạch đút trong túi quần, cà lơ phất phơ cất bước đi về phía trước, không thèm để ý tới cô.
"Phó Tư Bạch!"
Khi bước lên thềm đá để vào rừng cây nhỏ, Ôn Từ dừng bước, không đi về phía trước nữa.
Phó Tư Bạch quay đầu lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô một cái: "Đi thôi."
Ôn Từ nhìn rừng cây tối đen không có một ánh đèn trước mặt rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Anh bật cười khe khẽ, nói với cô bằng giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Sợ tôi à?"
Cô gái cắn chặt răng: "Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu? Nói rõ ràng đi đã."
Phó Tư Bạch chẳng buồn nói rõ ràng với cô, xoay người xách cánh tay mảnh khảnh của Ôn Từ lên, thẳng thừng kéo cô đi vào con đường rải đá vụn trong rừng cây, nhìn hệt như xách một chú gà con đang run rẩy.
"Phó Tư Bạch! Thả tôi ra!"
"Em có muốn lấy lại tấm séc đó không?"
Cuối cùng Ôn Từ cũng chịu nghe lời, không giãy giụa nữa, cứ thế để mặc cho cậu thiếu niên ấn mình vào thân cây bên cạnh.
Anh xoay người lại, hơi ghé người vào bên tai, tham lam ngửi mùi