Ngoài bãi cỏ, các thiếu niên đang hết mình với bài biểu diễn của mình, không ai chú ý đến cửa container sắt đã mở ra.
Bỗng nhiên, chiếc guitar điện trên tay Phó Tư Bạch bất chợt khựng lại, tiếng hát của anh cũng bị lạc đi...!sau đó dừng lại hẳn.
Ôn Từ mặc một chiếc áo hai dây bó sát họa tiết da báo của đàn chị, trên cần cổ thon dài đeo một chiếc choker màu đen bằng da, lớp trang điểm theo phong cách mèo hoang mang tính công kích cực cao, đuôi mắt có hai mảnh màu vàng, giữa sống mũi còn điểm xuyết một ít tàn nhang nhàn nhạt, sự nguy hiểm hòa trộn với vẻ gợi cảm tạo nên bức tranh cực kỳ hoàn mỹ.
Cô đã hoàn toàn...!thay đổi thành một người khác.
Dưới sự cổ vũ của Mạc Nhiễm, Ôn Từ đi tới trước mặt Phó Tư Bạch.
Yết hầu gồ lên trên cổ Phó Tư Bạch khẽ trượt xuống, cố gắng kìm nén du͙ƈ vọиɠ hừng hực trong lòng.
Đây là lần đầu tiên anh nảy sinh tâm lý muốn né tránh, tầm mắt bất giác lảng sang một hướng.
Nhưng thỉnh thoảng...!vẫn liếc mắt nhìn cô một cái thật dè dặt.
Cảm giác cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, nhìn một lần là tim gan nổ tung một lần.
"Được rồi, coi cậu ta là đối tượng mà cậu cần mê hoặc, cố gắng phát ra sức hấp dẫn hút hồn của cậu đi."
Mạc Nhiễm nói với Ôn Từ: "Tuyệt đối không được khách sáo đâu nhé, có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra để chào hỏi cậu ta, người đàn ông trước mặt cậu...!nổi tiếng là tọa hoài bất loạn đấy*."
(*) Tọa hoài bất loạn "坐怀不乱": Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.
Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch.
Trong số những chàng trai cô từng gặp suốt nhiều năm như vậy, chắc chắn nhan sắc của người đàn ông trước mắt được xem như hạng top cao cấp.
Lần đó mọi người tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ở KTV, ngoài hành lang, khí thế lớn mạnh của Phó Tư Bạch đã khiến cô trút lấy thất bại thảm hại.
Cô thật sự không nghĩ mình có thể kiểm soát được anh.
Ôn Từ không nghĩ nhiều nữa, hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu chuyển động thân hình uyển chuyển của mình, cả cơ thể dán sát