Chiều cao của cô không đủ, kiễng chân kéo tay anh nên vô tình làm cho cả người nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vẫn hồn nhiên không nhận ra điều bất thường: "Để tôi xem một chút thôi, Phó Tư Bạch!"
Mùi thơm trên cơ thể cô gái phả thẳng vào mặt, trái tim Phó Tư Bạch lại được một hồi loạn nhịp.
Anh rũ mắt, nhìn đồ múa bó sát trên người cô.
Đường cong cơ thể lưu loát cân xứng, còn mang theo vài phần cảm giác linh hoạt, chỗ nào nên gầy sẽ gầy, chỗ nào cần có thịt thì đầy đặn vô cùng.
Anh nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn chọn cách thỏa hiệp, đưa điện thoại cho cô xem: "Cướp cái gì mà cướp, cả người em sắp treo lên người tôi rồi đấy!"
Ôn Từ cầm lấy điện thoại của anh rồi nhảy ra xa, không chút khách khí nói: "Khóa màn hình."
"W."
Ôn Từ vẽ khóa màn hình, kiểm tra album ảnh của anh.
Gần như trong album chỉ toàn là ảnh chụp kiến trúc và phong cảnh của Đại học Nam Tương, có bờ sông, ghế đá, tòa nhà ốp gạch đỏ của Khoa Nghệ Thuật, tượng điêu khắc của Lỗ Tấn...
Quả nhiên không có ảnh cô.
"Anh không chụp ảnh tôi thật sao?" Cô ngượng ngùng đưa trả điện thoại cho anh.
"Tự mình đa tình."
Ôn Từ bĩu môi: "Sao anh lại chụp nhiều ảnh phong cảnh như thế?"
"Ông đây thích."
Phó Tư Bạch không khách khí ném điện thoại vào giỏ xe đạp.
Anh không dám chụp ảnh cô nên chỉ có thể chụp lại mỗi con đường cô đi qua, mỗi chiếc ghế đá cô từng ngồi hay mỗi nơi cô dừng chân...!chụp tất cả phong cảnh nằm trong đôi mắt của cô.
Tưởng tượng ra khung cảnh cô đang đứng, gió mát thổi qua mái tóc mềm mại, sau đó cô mỉm cười với anh.
Thích một người, thật sự sẽ khiến chúng ta cảm thấy tự ti như một nhúm cát bụi.
"Vào lớp đây." Ôn Từ quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Phó Tư Bạch lại đưa tay túm lấy búi tóc củ tỏi của cô, kéo cô đi ngược lại.
"Làm gì vậy?"
Anh nhìn búi tóc củ tỏi được buộc tỉ mỉ kỹ lưỡng đến mức kéo căng da đầu của cô thì nhíu mày nói: "Buộc chặt thế, có thoải mái không?"
"Liên quan gì đến anh!"
"Để tôi nới lỏng ra cho em." Anh đưa tay kéo dây thun của cô: "Nhìn đã thấy khó chịu."
"Anh