Từ những gì mà ánh mắt chuyên nghiệp của cô trông thấy, có thể chắc chắn một điều là thực sự Hứa Gia Lịch đã bỏ rất nhiều công sức vào lễ hội âm nhạc lần này, màn biểu diễn được kết hợp bởi đủ loại nhạc cụ, cổ điển có, hiện đại có, đồng thời cũng dung nhập rất nhiều yếu tố hiện đại trong bài múa cổ điển.
Bởi vì những người tham gia diễn xuất không phải sinh viên xuất thân từ chuyên ngành múa cổ điển, vậy nên Ôn Từ sẵn sàng chỉ dạy cho họ từng động tác chuyên nghiệp nhất mà không hề giữ lại chút vốn liếng gì cho mình, suốt một buổi chiều đều chú tâm giúp các cô hoàn thiện chi tiết động tác.
Sau khi buổi tập luyện kết thúc, Hứa Gia Lịch muốn mời Ôn Từ đi uống trà sữa.
Miệng nói liên hồi suốt cả buổi chiều khiến miệng và cổ họng Ôn Từ trở nên khô không khốc, Hứa Gia Lịch đã có lời mời thì cô cũng sẵn lòng đồng ý, đi cùng anh ta đến quán trà sữa "Có Gian Phòng Trà".
Trong quán trà sữa có tận mấy gương mặt quen thuộc, chính là đám người trong Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Phó Tư Bạch ngồi giữa một đám thiếu niên, khí thế đặc biệt nổi bật, lúc nào cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã nhận ra.
Anh lười biếng dựa vào cạnh bàn, cầm ly nước chanh trên tay, ngón tay thon dài ôm vào thân ly, cực kỳ xinh đẹp.
Vốn dĩ khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Từ và Hứa Gia Lịch tiến vào thì ý cười bên môi lập tức nhạt đi vài phần.
Ôn Từ cũng nhìn thấy Phó Tư Bạch, nhưng cô không nghĩ mình cần phải cố tình né tránh điều gì, cứ thế thoải mái đi cùng Hứa Gia Lịch vào trong.
Hứa Gia Lịch gọi cho cô một ly sữa nóng, chu đáo cắm ống mút, sau đó hai người ngồi xuống tùy ý nói chuyện phiếm.
"Lễ hội âm nhạc lần này của chúng ta cũng có sự hợp tác với quán trà sữa của trường." Hứa Gia Lịch mỉm cười đầy thần bí với Ôn Từ: "Khán giả đến xem bạn học của chúng ta biểu diễn, dựa vào vé mời có thể nhận được một ly trà sữa miễn phí, cho nên lần này không cần lo lắng về phương diện nhân khí nữa, ưu thế nằm ở bên chúng ta."
Ôn Từ biết Phó Tư Bạch căn bản không thèm để ý kết quả battle cuối cùng của lễ hội âm