Trời đổ mưa rào, nhìn cơn mưa này cũng không nhỏ, mưa rơi được mấy phút mà đã làm cho quần áo của mấy người bọn họ ướt đẫm.
"..."
Đoàn Phi Dương sắp khóc đến nơi rồi: "Anh Phó, bây...!bây giờ hát ở đâu đây?"
Phó Tư Bạch đẩy đầu lưỡi chống lên má trái: "KTV."
*****
Ôn Từ vốn đang học tiết hình thể, cô đưa mắt nhìn từng hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì, bởi vì cô nhớ là Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma đã mượn được hội trường lớn, lúc ấy cô còn đi cùng Mạc Nhiễm đến Hội Sinh viên nộp tư liệu.
Nhưng không ngờ điện thoại lại hiện tin nhắn mới, trong nhóm trò chuyện, huấn luyện viên tag toàn bộ thành viên, bảo mọi người khi nào tan học nhớ đến hội trường lớn xem màn biểu diễn của "Hán Cung Phi Yến".
Ôn Từ phóng to hình ảnh do huấn luyện viên gửi tới, xem qua sân khấu ở hội trường lớn, quả nhiên nhìn thấy không gian được bố trí thành tạo hình cổ trang của "Hán Cung Phi Yến".
Cô nhắn tin cho Mạc Nhiễm: "Ở đâu đấy?"
Mạc Nhiễm: "Căn cứ."
Ôn Từ: "Không biểu diễn à?"
Mạc Nhiễm: "Không có sân, trời lại đang mưa, không chơi được nữa, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến KTV hát."
"..."
Sau khi Ôn Từ tan học, ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã cầm ô vội vàng chạy tới container sắt.
Thấy người đẩy cửa đi vào là cô, Phó Tư Bạch lập tức dập tắt tàn thuốc trong tay, sau đó quay người mở cửa sổ ra.
"Tên phản đồ này sao lại tới đây?"
Ôn Từ cũng chẳng thèm phản ứng với sự trêu chọc của anh, cô nói với mọi người: "Có biểu diễn nữa không?"
"Không có sân." Đoàn Phi Dương gãi đầu: "Mưa càng lúc càng lớn."
"Tôi tìm thấy một nơi có thể tránh mưa, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp để biểu diễn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngoại trừ Phó Tư Bạch đều cảm thấy hứng thú: "Thật sao? Ở đâu vậy?"
"Đi theo tôi."
"Đợi đã." Phó Tư Bạch lười biếng đứng