"Hy vọng ba sẽ sớm khỏe lại."
"Chưa biết chừng ngày mai ba con sẽ tỉnh lại." Thư Mạn Thanh lạc quan nói: "Bác sĩ nói ông ấy đang dần chuyển biến tốt, chúng ta phải tự tên lên!"
"Vâng!" Sau đó Ôn Từ lại nói: "Mẹ, hai ngày nghỉ lễ Quốc Khánh này, con đăng ký vào một đoàn du lịch, muốn ra ngoài chơi một chút."
Cô phải làm hướng dẫn viên dẫn đội, nhưng sợ mẹ biết được sẽ buồn nên chỉ có thể nói là đi tour du lịch.
Quả nhiên, khóe mắt Thư Mạn Thanh nở rộ ý cười: "Được đấy! Lâu lắm rồi con không ra ngoài chơi, vừa hay có thể thư giãn một chút, lát nữa mẹ sẽ đưa thẻ cho con."
"Không cần đâu mẹ, con có tiền rồi! Phí du lịch cũng đóng luôn rồi."
Thư Mạn Thanh thực sự rất vui khi nghe thấy tin này: "Tuổi trẻ mà, nên ra ngoài dạo chơi nhiều hơn, tranh thủ cảnh xuân tươi đẹp, rủ bạn rủ bè cùng đi ngắm núi non cảnh vât."
"Bây giờ là mùa thu rồi mẹ à!"
"Mùa thu cũng rất đẹp."
Ôn Từ chạy tới ôm mẹ một cái: "Sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó đưa ba mẹ đi du lịch."
"Con đừng có suy nghĩ mãi về tình hình kinh tế của gia đình." Thư Mạn Thanh an ủi cô: "Gần đây mẹ gặp được một người bạn mở phòng trưng bày, người đó nói có thể bán tranh giúp mẹ, sau này chúng ta không cần quá lo nghĩ về nợ nần nữa."
"Dù vậy nhưng mẹ cũng đừng để mình vất vả quá!"
"Ừ."
Thư Mạn Thanh xoa đầu cô: "Dạo này con thế nào? Có gặp chuyện gì vui không?"
Ôn Từ ngẫm nghĩ một hồi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói nhỏ: "Con kể nhưng mẹ không được giận đâu đấy."
"Mẹ nghe xem."
"Trong lễ hội âm nhạc của trường đợt vừa rồi, con..." Ôn Từ lè lưỡi: "Con giúp các bạn một việc, là...!múa cột trên sân khấu ạ."
Thư Mạn Thanh không khỏi sững người, Ôn Từ còn tưởng bà sẽ tức giận, không ngờ bà lại vỗ vào vai cô một cái: "Được đấy cô bé này! Con có múa được không? Múa có đẹp không?"
Ôn Từ thấy Thư Mạn Thanh cởi mở như vậy