Phó Tư Bạch cố gắng chịu đựng cảm giác cuộn lên ở cổ họng: "Bỏ ra."
Nói xong, cả người anh còn giật lên một cái.
Ôn Từ biết có lẽ anh có gánh nặng thần tượng, không muốn thất thố trước mặt nhiều con gái như vậy, thế là cô quay sang nói với lái xe: "Bác ơi, phiền bác dừng xe bên đường một lát, có du khách say xe không thoải mái."
"Bảo cậu ta dùng túi nilon đi."
"Anh ta không thoải mái thật mà, bác dừng xe một lát thôi."
Nhưng tài xế lại không muốn dừng xe: "Chúng ta đã hẹn giờ giấc rõ ràng với người bên cửa hàng thủ công mỹ nghệ, bây giờ cậu ta ở đây làm lỡ dở bao nhiêu thời gian thì thời gian du khách tham quan cửa hàng sẽ ít đi bấy nhiêu, vậy thì phần trăm hoa hồng của chúng ta..."
Nhưng thái độ của Ôn Từ lại trở nên cứng rắn hơn hẳn: "Bác à, phiền bác dừng xe lại, bạn của tôi đang rất khó chịu, cũng nhân tiện để mọi người nghỉ ngơi một lát.
"
Quãng đường còn rất dài, lái xe cũng không thể không nể mặt người dẫn đội, thế là ông ta chỉ có thể dừng xe bên đường.
Du khách cũng xuống xe, hít thở không khí trong lành của núi rừng, nhân tiện hoạt động cơ thể một lát.
Ôn Từ dìu Phó Tư Bạch đi vào trong rừng: "Phó Tư Bạch, anh nôn đi, không sao đâu, nôn ra sẽ khá hơn rất nhiều."
Phó Tư Bạch vịn vào thân cây, gắt gao ngậm chặt miệng, kiên quyết không nôn.
Bảo anh nôn trước mặt cô gái mình nhung nhớ nhiều năm, thà bắt anh đi chết còn hơn...!
Phó Tư Bạch cũng chỉ còn một chút quật cường này thôi.
"Anh đừng cố chấp như vậy." Ôn Từ nhìn anh cũng thấy khó chịu, dịu giọng nói: "Nôn ra sẽ khá hơn rất nhiều, đường còn dài lắm, phải đến tối mới tới nơi."
Phó Tư Bạch vẫn xua tay không nói, chỉ dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nếu anh thấy ngại thì tôi sẽ để anh ở đây một mình, tôi qua bên đó đi dạo đây."
Nói xong, cô xoay người đi đến đầu kia của rừng cây, chụp ảnh tình nhân cho những du khách khác.
Mấy phút sau, Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch đi từ trong rừng ra, nhìn sắc mặt có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Chắc là...!không có vấn đề gì nữa.
Cô tiến