“Chia tay anh, em có khóc không?”
“Phó Tư Bạch, anh hỏi câu này ngốc quá đấy.”
“Anh biết.”
“Mắc gì em phải khóc.”
“Được rồi, anh biết rồi.” Phó Tư Bạch dựa đầu lên cửa sổ, anh nhìn cảnh vật bay qua mặt mình bên ngoài và không nói thêm gì.
Ôn Từ nhìn mãi, nhìn thấy tay mình vẫn còn bị anh nắm chặt, như bị phong ấn, anh mãi không buông tay cô ra.
30 phút sau hai người xuống xe đi vào trong rạp chiếu phim trong trung tâm mua sắm.
Hệ thống sưởi đầy đủ trong trung tâm mua sắm ngay lập tức xua tan cái lạnh thấu xương của cuối mùa thu.
Ôn Từ đang muốn cởi áo khoác ngoài của anh ra, lại nghe thấy Phó Tư Bạch nghiêm khắc nói: “Mặc vào, không nhìn thấy bên ngoài lạnh như nào à.”
Bởi vì do thể chất nên từ nhỏ Ôn Từ đã sợ lạnh, dù mặc nhiều cỡ nào mà đến ngày đông thì da cô cũng lạnh buốt. Vào ngày hè thì đừng nói luôn vì các bạn luôn rất rờ tay cô.
Ôn Từ quả thật có chút lạnh nên cô cũng không từ chối mà cài nút vào.
Mặc rồi lại giặt tay cho anh.
“Dùng máy giặt của trường?”
“Đây là đồ cao cấp.”
“Vậy sao trước đây không phải anh vẫn dùng máy giặt đó.”
Phó Tư Bạch đưa tay ra chỉ vào trán cô: “Vậy cũng tin?”
Ôn Từ dụi dụi trán, bước nhanh hơn để đuổi kịp anh: “Giặt tay được chưa?”
“Tùy em.”
“Giặt tay được rồi chứ, liệu có bị méo mó gì không?”
“Không biết, em có thể thử.”
“Ừm…hay là thôi đi, giặt hư cái em đền không nổi đâu.” Ôn Từ lại hỏi, “Tiền giặt có thể bảo anh thanh toán không?”
Phó Tư Bạch nghiêng mặt nhìn cô: “Có thể.”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Ôn Từ cúi đầu nhìn áo vest của anh, bất kể là cảm giác trên bề mặt hay tay nghề tinh xảo, tất cả đều cho thấy mức giá cao ngất ngưởng của nó. Kiểu đồ cao cấp này có lẽ phải giặt một lần cũng tốn rất nhiều tiền, cô thật sự không kham nổi.
Phó Tư Bạch nhìn cô nhóc nhát gan này hơi khựng lại, anh nhịn không được nói: “Sau này có quần áo váy vóc gì cứ đem đi giặt sấy nhưng phải có hóa đơn làm bằng chứng thì có thể đếm tìm bạn trai thanh toán.”
“Hừ!”
“Hừ cái gì mà hừ”
“Anh là Bồ Tát hả?”
Anh mỉm cười lười đấu võ mồm với cô, đi thẳng về phía cầu thang cuốn.
Ôn Từ ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của anh, áo sơ mi trắng vạch ra đường nét cân đối, lộ ra khí chất kinh doanh hiếm thấy, anh tuấn giống người lớn.
Chỉ có màu tóc trắng bạch kim và chiếc khuyên tai đen trên tai, dáng vẻ công sở... suy cho cũng bên trong vẫn là sự phản nghịch bất kham.
“Anh đi nhanh như vậy làm gì.”
Phó Tư Bạch quay đầu: “Là em đi quá chậm đấy.”
“Cũng đâu có gấp.”
Phó Tư Bạch đợi cô đang đi chầm chậm đến, anh tùy ý khoác vai cô dắt cô đi về phía trước.
Một mùi thuốc cùng hơi thở bạc hà xộc thẳng vào mặt, hơi thở lạnh lẽo đột nhiên khiến Ôn Từ căng thẳng, cả người cứng đờ.
Bọn họ vốn là cặp đôi yêu nhau, mấy cử chỉ như này đều là tự nhiên mà thành.
Cô cho phép Phó Tư Bạch ôm cô một cách thân mật, và cùng anh lên tầng 4 của trung tâm thương mại.
“Phó Tư Bạch, em nghe Mạc Nhiễm nói, sau này anh sẽ thừa kế sự nghiệp của gia đình?”
“Ừm.” Phó Tư Bạch tùy ý nói, “Ba luôn tranh giành, sinh không được đứa thứ 2, anh không muốn cũng phải làm.”
“Là không có người khác nữa sao?”
“Đương nhiên có, người nhìn chằm chằm như hổ đói vào tập đoàn Phó thị không ít.” Phó Tư Bạch không một chút phòng bị, nói thẳng ra hết, “Nếu anh không gánh nổi thì tập đoàn Phó gia sẽ không mang họ Phó nữa.”
“Em cứ nghĩ anh sẽ không nghe lời người khác sắp đặt chỉ nghe theo cuộc đời mình muốn.”
“Ôn Từ, bất cứ ai cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình.” Phó Tư Bạch không chút cảm xúc nói, “Anh được thừa hưởng những đặc quyền mà thân phận này mang lại thì anh phải gánh lấy những trách nhiệm.”
Ôn Từ cuối cùng cũng im bặt.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào thế giới nội tâm thật sự của Phó Tư Bạch, dù chỉ là đứng ngoài cửa để ngó vào thăm dò thế giới của anh một chút.
Đó cũng không phải là Phó Tư Bạch mà bình thường cô quen.
Đột nhiên không giống.
Anh tuyệt đối không phải là thái tử gia nhà họ Phó phản nghịch bất kham, cố tình làm bậy mà cô từng biết, đó chỉ là một góc của anh thôi.
Ôn Từ không tiếp tục chủ đề này nữa, cùng anh đi lên tầng 5 của rạp chiếu phim.
Cách giờ chiếu vẫn còn nửa tiếng, hai người đứng ở cửa rạp một lúc, Phó Tư Bạch nhìn thấy trước cửa có một cửa hàng đồ ngọt, anh hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Ôn Từ cũng nhìn theo hướng mắt anh, cũng có hơi muốn: “Mời em?”
“Ừm.”
“Vậy ăn!”
Anh mỉm cười rồi vuốt đầu cô, cùng cô đi đến chỗ cửa hàng đồ ngọt, quét mã thanh toán.
"Em muốn kem đá tuyết dâu tây.”
“Còn ăn kem?”
“Muốn ăn nha, bây giờ em không lạnh nữa.”
“Ăn vào bụng kêu lên thì tự mà chịu nhé.”
“Đâu có yếu ớt dữ vậy.”
Phó Tư Bạch gọi cho cô một phần kem đá tuyết dâu tây, còn mình gọi một chè dưỡng nhan, hai người ngồi bên chỗ gần cửa sổ kính trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Đây là dáng vẻ cặp đôi yêu nhau bình thường.
Không hề xúi quẩy như ban đầu Ôn Từ đã nghĩ.
Cô nhớ anh và người bạn gái trước đã thì thầm thân mật như thế nào trước cửa quán trà sữa, cô ấy nói gì Phó Tư Bạch đều nghiêng tai lắng nghe, biểu cảm cũng rất dịu dàng.
Ôn Từ cảm thấy bản thân cũng không đặc biệt ngoại lệ.
Lúc tâm trạng anh vui sẽ luôn đối xử dịu dàng với con gái.
Nhưng khi anh giận lên…cũng thật sự rất giận.
Lần trước anh bóp cổ Đào Diễm, biểu cảm giận điên lên đấy…thật sự đã dọa cô sợ.
"Phó Tư Bạch, nếu một ngày anh phát hiện ra bạn gái không thật lòng với mình, anh có chia tay ngay lập tức không?"
Phó Tư Bạch nhạy cảm hỏi: “Em có chuyện gì giấu anh?”
“Em là nói…ví dụ.”
“Vậy thì phải xem chuyện gì, nếu quen anh mà còn bậy bạ với người đàn ông khác thì anh sẽ bẻ cổ cô ấy luôn.”
“……”
Ôn Từ sờ sờ cái cổ của mình, nói nhỏ: “Sẽ không vậy đâu.”
“Thế em hỏi gì.”
“Nếu…nếu là bạn gái anh tổn thương anh thì sao? Không có người thứ ba, chỉ là lừa dối anh, bắt nạt anh…anh sẽ bẻ gãy cổ cô ấy không.”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Phó Tư Bạch cầm thìa, anh thản nhiên khuấy những viên khoai môn trong bát, và nói với vẻ mặt tỉnh bơ, "Nếu cô ấy bắt nạt anh, lừa dối anh và khiến anh chết tâm, thì là... hoàn toàn chết tâm rồi.”
Con ngươi đen láy của anh quét nhìn qua người con gái đối diện, từng câu từng chữ rõ ràng, “Vĩnh viễn không tha thứ.”
“Ừm….”
Ôn Từ không hỏi tiếp, cúi đầu ăn kem cũng không nói gì nữa.
Phó Tư
Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Từ, đôi môi của cô lạnh đến càng ngày càng đỏ lên, trái ngược với làn da trắng của cô ấy, có một cảm giác tươi sáng đặc biệt.
“Ngon không?” Phó Tư Bạch cười nói.”
“Ừm.” Ôn Từ ngoan ngoãn gật đầu, “Ở đây làm sữa bò thuần nên rất ngon.”
“Thuần như vậy?”
Ôn Từ suy nghĩ rồi múc một muỗng kem đưa đến bên miệng Phó Tư Bạch: “Anh muốn thử không?”
Phó Tư Bạch không tự nhiên đẩy tay cô: “Ai muốn ăn đồ em ăn rồi.”
“Không muốn thì thôi.”
Ôn Từ tiếp tục cúi đầu ăn.
Cô thích ăn nhất là loại đồ ngọt này, trước đây khi nhảy vì để giữ dáng nên cô kìm chế không ăn. Về sau trong nhà xảy ra chuyện cô muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa.
Phó Tư Bạch nhìn người con gái đang ăn rất nghiêm tục, anh múc một thìa đậu đỏ và khoai môn, thử đưa đến miệng cô: “Của anh, thử không?”
Ôn Từ do dự mấy giây, nghĩ đến anh là bạn trai của cô nên thản nhiên ngậm lấy cái thìa của anh: “Ừm…của anh ngon hơn của em.”
Tâm trạng anh hoàn toàn thoải mái, khoé mới anh cong lên: “Vậy chúng ta đổi không?”
“Không phải anh không ăn đồ của em ăn rồi sao?”
“Ít nói nhảm đi.”
Phó Tư Bạch đã đẩy cái ly của anh qua, Ôn Từ cũng thẳng thừng đưa cái ly của cô đến trước mặt anh, Phó Tư Bạch ăn một chập mấy thìa: “Của em cũng được lắm.”
“Là sữa bò nguyên chất phải không.”
“Ừm.”
———
Sau khi ăn đồ ngọt xong thì cũng gần đến giờ chiếu phim nên hai người đi vào rạp chiếu.
Ôn Từ xác nhận lại vé mà cô đã mua, đã rất lâu không vào rạp chiếu phim rồi nên cô vậy mà lại không chú ý đến ba chữ hiện rõ mười mươi trên tấm vé——“Phòng cặp đôi”.
Phòng rạp cặp đôi có đầy đủ ghế sofa êm ái riêng biệt, ba mặt ghế sofa còn rất tâm lý khi dùng tấm che.
Là thiết kế ra đặc biệt dành cho các cặp đôi.
Ôn Từ miễn cưỡng đi cùng Phó Tư Bạch ngồi xuống ghế sô pha ở dãy cuối cùng.
Phó Tư Bạch tựa lưng vào ghế rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Ôn Từ nhạy cảm hỏi: “Anh cười cái gì hả?”
“Đâu có.”
“Em...em không cố ý mua vé rạp này.” Cô vụng về giải thích: “Chỉ là suất chiếu phù hợp mà thôi.”
“Không cần giải thích.”
Khuôn mặt của Ôn Từ nóng bừng lên, ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh anh, luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Vốn cứ tưởng là sẽ bình thường xem phim, nhưng không khí ở rạp dành cho cặp đôi như này...quá kì lạ rồi.
Khán giả trong rạp cũng không nhiều, sắp tới giờ chiếu phim rồi mà mới có một cặp đôi tình tứ ôm ấp nhau đi vào, ngồi xuống ở hàng ghế phía trước hỏ.
Hai người đó vừa ngồi xuống liền bắt đầu hôn nhau như chốn không người.
“......”
Ôn Từ nuốt nước bọt, ngượng ngùng buông thõng chân xuống nền đất.
Cô lén liếc nhìn qua Phó Tư Bạch.
Anh cúi đầu coi điện thoại, con người phản chiếu lại phát sáng, biểu cảm bình tĩnh.
Ôn Từ thấy anh như không quan tâm nên cô mới an tâm được phần nào, cũng lấy điện thoại ra chơi.
“Vé xem phim đâu?” Anh đột nhiên hỏi
Ôn Từ đưa tấm vé của mình ra cho anh, sau khi anh cầm lấy liền gộp chung với cái của anh rồi chụp hình.
“Chụp hình làm gì thế?”
Phó Tư Bạch: “Đăng lên vòng bạn bè.”
“Ừm..”
Dù sao cô cũng không thêm anh.
Mấy phút sau Ôn Từ đột nhiên nhớ ra gì đó liền vội vội vàng vàng nói: “Trên tấm vé có mấy chữ rạp cặp đôi mà!”
“Hửm?”
“Thì...là quá rõ ràng rồi.”
Phó Tư Bạch buông điện thoại xuống, nhướng mày nhìn về phía cô: “Em cảm thấy mối quan hệ yêu đương của chúng ta còn chưa đủ rõ ràng?”
“……”
Lúc nói chuyện phim đã bắt đầu chiếu, Ôn Từ liền chuyên tâm mà coi phim cũng không còn nói này nói kia với anh nữa.
Cô đặc biệt chọn phim gây cấn, vốn nghĩ rằng tình tiết sẽ rất lôi cuốn, nhưng lại không ngờ bộ phim gây cấn này thật sự phí tiền, tình tiết nhạt như nước lã, rất nhàm chán.
Ôn Từ lại không nhịn được mà liếc nhìn qua Phó Tư Bạch.
Anh nhìn vào màn hình lớn, ánh sáng xanh bao trùm lên đường nét sắc sảo của anh, và anh không nói lời nào.
Bộ phim khó coi như vậy, anh sẽ không xem tới mức ngon lành như vậy chứ?
Hai người đang ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho cặp đôi trông rất thân mật, nhưng họ lại cách nhau một khoảng cách vừa tầm người.
Ôn Từ để túi xách của mình để vào giữa hai người.
Đã trôi qua mấy phút lại cảm thấy như này quá rõ ràng rồi, cô nhanh chóng cầm túi xách lên đặt lên đùi mình.
Những hành động nhỏ, tâm tư nhỏ này của cô cơ bản đều bị Phó Tư Bạch nhìn thấy hết.
“Xem phim, em hồi hộp cái gì vậy.”
“Em…em không có hồi hộp mà.”
“Ôn Từ, chúng ta không phải thích nhau từ khi bắt đầu, là em cầu xin anh giúp.”
Phó Tư Bạch gác tay lên ghế sô pha, nói với giọng lười biếng, “Nhưng anh không miễn cưỡng phụ nữ, em muốn thân mật với anh thì ngồi qua đây, không muốn thì coi phim đàng hoàng.”