Tác Giả : Thiên Thiên.
Trên đỉnh Hoàng Yên Sơn, Tế Âm Lão Sư đứng nhìn xa xăm thuyết giảng tiếp bài học về quy luật tuần hoàn cho các đệ tử của mình, nói đến đoạn hình thành thiên địa lão chỉ lên trời :
''Trên thiên giới có Thiên Đế quản thiên luật và trông coi thiên mệnh, dưới thiên đế là thiên tướng, thiên Binh và các cấp bậc thiên thần gọi là thiên chúng... Tiếp theo đó là đến chúng ta, Cõi người gọi là nhân giới, sau đó là đến Ma Giới, bao gồm 2 nhánh là Yêu Giới và Linh Giới... Đứng đầu cõi Ma Giới là Ma Đế, còn gọi bằng nhiều danh xưng khác như Ma Vương, Ma tôn quản chúng yêu quái và các hồn linh. Ngoài ra còn có thú tộc, gồm thần thú, yêu thú, ma thú.. loài nào có tuệ căng và linh tính đều có thể trút bỏ lốt thú mà tu luyện đến các cảnh giới cao hơn, đứng đầu trong tộc thú là Thượng Cổ thần thú sinh ra cùng lúc với thiên địa, sức mạnh vô cùng to lớn.''
''Thưa sư phụ! Ma Vương và Thiên Đế không biết có thể coi là xếp ngang hàng hay không?'' - Một tiểu đệ tử thắc mắc.
Tế Âm trầm ngâm nhìn vị đệ tử :
''Việc này khó mà trả lời cho hợp lý được, 800 năm trước từ khi cổng U Minh Giới bị phong ấn trấn giữ yêu ma lại thì Lục châu thiên hạ thái bình ,bóng dáng yêu thú hay ma quỷ cũng không xuất hiện rất. Thiên Đế mới lên ngôi đề cao việc bình đẳng chúng sinh trong thiên hạ, nên tộc nhân tàn bạo như ma tộc được quản rất nghiêm ngặt, cứ nơi đâu mà phàm nhân hương khói than thở có yêu quái thiên giới sẽ lập tức sai thần tướng xuống thu thập vứt vào U Minh mà trấn giữ lại.''
''Vậy còn Ma Vương ra sao hả sư phụ?''
''Ma Vương đã không còn trên cõi đời này, nhất đại yêu vương vô pháp vô thiên bao che thuộc hạ, tội ác không thể kể hết, không đáng nhắc đến!''
Một đệ tử nghe đến vội cắt lời :
''Sư phụ con cảm thấy mệt trong người! có thể về phòng được không ạ!''
Tế Âm lão sư lại gọi hắn :
''Dường như con bất mãn với những lời của lão sư?''
Vị đệ tử mỉm cười :
''Con không bất mãn nhưng theo con tìm hiểu về trận Tam Giới Đại Chiến năm đó thì đại thế tử Đế Tuấn vì hàn phục Ma Vương nên đã giả vờ làm phàm nhân, ngài ấy còn nhận Ma Vương làm sư phụ còn vụ việc sau đó thì cả tam giới đều biết, thử hỏi nếu ngài ấy dùng cách quang minh lõi lạc hơn thì e là đã khó thống nhất được Tam Giới theo nguyện ý của Đế Thích Thiên.''
Đệ tử vái lạy cuối đầu chào rồi bỏ về phòng trước ánh mắt khó chịu và xì xầm của bạn học :
''Liên Hà xin phép về phòng!''
Tế Âm lão sư :
''Vòng xoay của nhân quả không nói trước được đều gì! Nếu sau này con gặp lại được người muốn gặp, làm được với con muốn làm, hãy khuyên bằng hữu của con rằng ân oán tiền kiếp nên thả theo làn gió trôi''
Liên Hà bước vào phòng và khép cửa lại, y thở dài lấy trong ngực ra một sợ dây chuyền đính một chiếc răng nanh :
''Phải mất bao nhiêu chữ ''sau này'' nữa để có thể tìm lại chủ nhân của nó? Cửu Anh ơi là Cửu Anh, ta tìm ngươi đã ròng rả gần 10 kiếp rồi! tốt nhất là trốn cho kỹ vào để ta tìm lại được sẽ nhổ hết răng của ngươi chứ không chỉ là một chiếc đâu.''
Cách Hoàng Yên Sơn vài dặm về phía tây là Vu Sơn, nơi này cỏ cây thanh bình khung cảnh vô cùng thoải mái nhưng ít ai biết khoảng hơn trăm năm trước là vùng đất hoang sơ tĩnh mịch không cây cỏ nào sống được.
Vào một ngày rất lâu trước đây thần thú Cùng Kỳ xuất hiện ở Vu Sơn trên miệng ngậm theo một nhánh cây Tử Lan hoa phát ra ánh hào quang sáng đến mấy dặm xung quanh, Cùng Kỳ đến chỗ một gốc cây cổ thụ già rồi để lại cây hoa Tử Lan.
Từ hôm đó Vu Sơn hoang tàn trở thành một vùng đất trăm hoa đua nở giai thoại này được lưu truyền khắp Vu Sơn nhưng câu chuyện đằng sau có thật sự thần kì như thế hay không thì chỉ có Cùng Kỳ và cây cổ thụ hôm đó biết.
Cảnh đẹp là thế nhưng cả ngọn núi chỉ có 2 tiểu yêu tinh trú ngụ, Một con sói đen và một con hồ ly nhỏ vừa tu thành nhân hình, hằng ngày hồ ly đều từ Vu Sơn xuống trấn tìm thức ăn, tên nàng ấy là Tiểu Hồ nguyên thân là một con cáo 3 đuôi, phụ mẫu của nàng và những yêu vật khác đã bị thiên chúng bắt làm sủng vật, một số thì bị nhốt trong địa ngục yêu quái, hôm nay xui xẻo thế nào nàng ấy lại không tìm được thức ăn nên phải bụng đói mà quay về, trong bụi cây ven đường phát ra vài tiếng động quen thuộc :
''Ra đây đi Hắc Lang! mùi sói hoang của huynh nghẹn hết mũi ta rồi''
''Chà cái mũi của muội càng ngày càng thính đấy! Muội xuống núi có mua được gì ăn không? ta đói sắp chết rồi.''
''Không! phàm nhân đều mang theo mấy cái bùa chú trên cổ, chúng có hình vẽ như mấy lá cờ trấn yêu trong miếu thờ Tam Thanh, muội không lại gần họ được thì làm sao mà mua.''
Hắc Lang ngồi xuống trong tuyệt vọng :
''Thảm rồi! thảm rồi! Không có màn thầu, không có thịt, không có khoai mà ăn luôn''
Từ bên vệ đường một âm thanh vang vẳng :
''Này này ồn ào chết được! hai tên tiểu quỷ các người không xéo đi chỗ khác nói chuyện được hả? Lão tử đang ngủ để quên đói mà cứ lại đây rồi thịt rồi màn thầu các kiểu sao ta chịu nổi! ''
''Ai! ai đó, ngươi là yêu quái à!'' - Hai đứa trẻ lo lắng nhìn xung quanh, chúng nhận ra âm thanh phát ra từ một cây hoa Tử Lan mọc ở cạnh cây cổ thụ già.
''Bộ các ngươi không phải yêu quái hay sao!Rõ ràng là con cáo và một con sói sợ gì chứ? ''
Hắc Lang cười xòa :
''Tiểu Hồ đừng sợ tên hoa yêu này là thực vật cấp thấp thích gây chuyện nhất ở khu rừng nam Vu Sơn này mà! Trước giờ t có nghe thụ thúc thúc kể thôi, cuối cùng hôm nay cũng đụng mặt hắn. ''
Cây Tử Lan:
''Tiểu tử thối không biết trời cao, lúc lão đây tung hoành ngang dọc thì không biết tên tiểu tử nhà ngươi đâu nằm ở đâu trên cơ thể phụ thân ngươi đó. ''
Tiểu Hồ :
''Tử Lan đại tiên đừng nổi giận mà! huynh ấy là trẻ con đại tiên đừng chấp nhất. Nhưng trước giờ bọn ta đều đi ngang qua đây mà chưa từng nghe ngài nói chuyện, tốt quá! Trên Vu Sơn ngoài thụ thúc thúc và Hắc lang ca giờ lại có thêm Tử Lan đại tiên để trò chuyện.''
Cây Tử Lan :
''Không thèm quan tâm các ngươi, ấn đường đen tối! sắp có họa sát thân! lại dừng lại ở chỗ ta nữa chứ, các ngươi đó, đi càng xa càng tốt bổn vương không muốn liên can đến kiếp nạn của các ngươi! Hồn châu của ta vừa tụ lại còn rất yếu, không quản chuyện các ngươi! đi đi! ''
Hắc Lang :
''Cái gì mà kiếp nạn! Ý của ông là bọn ta sẽ nhờ ông cứu mạng sao? Ông có vấn đề à?''
''Tiểu tử! ta khuyên ngươi nói chuyện hãy chừa cho mình đường lui! không thì đến lúc cùng đường van xin ta thì khó coi lắm.''
''Gì chứ? Ta mà ..'' - Tiểu Hồ vội bụm miệng Hắc Lang lại.
''Huynh nói ít một chút đi cãi nhau với Hoa đại tiên làm gì? xin hỏi tiên nhân có thật là chúng tôi sắp có đại kiếp?''
''Hãy mau rời khỏi đây đi, vạn lần đừng liên lụy đến ta!''
Chưa kịp để Tiểu Hồ lên tiếng thì từ đâu một đám người hung hãn lao đến. Mặt mài ai cũng dữ tợn, đi đầu là một gã ăn mặc y phục đạo sĩ cầm theo cây phất trần vuốt ve bộ ria mép khó coi của hắn. Cả bốn phía đều là người cầm dao, kẻ cầm cuốc, Một tên chạy lên trước chỉ vào 2 đứa trẻ :
''Đại sư! chính là hai đứa trẻ này! hằng ngày chúng đều đi lên xuống ngọn núi này! trong núi không hề có nhà dân sinh sống thì chúng ở đâu được chứ.''
Xung quanh rộ lên tiếng xì xầm :
''Đúng là chỉ có yêu quái thôi!''
''Yêu Quái khoanh tay chịu chết đi''
Tiểu Hồ :
''Hoa đại tiên....'' - Nàng ấy dùng ánh mắt tha thiết nhìn sang bụi cây Tử Lan cầu cứu.
Cửu Anh thở dài trong lòng - ''Rốt cuộc cũng liên lụy ta''.
Lão pháp sư lấy ra một lá bùa trấn yêu và làm phép :
''Chỉ cần là yêu quái! đều phải chết, ai đảm bảo các ngươi sẽ không đi hại người.''
Hắc Lang run sợ bần bật nhưng vẫn cố gắng đưa tay bảo vệ Tiểu Hồ :
''Các ngươi đừng ức hiếp người khác quá đáng! Bọn ta xưa nay chỉ ăn uống tầm thường không phạm sát nghiệp, huống hồ chúng ta sống trên núi thì liên quan gi đến các người.''
''Yêu tộc... Đều phải chết '' - Giọng tên đạo sĩ lạnh ngắt.
''Hahahaaaa... Hay cho câu yêu tộc đều phải chết!Khốn kiếp lúc lão tử còn tại thế, chả phải đám phàm nhân thấp