Từ ngày đặt chân đến Bách Hoa lầu kỹ thuật cầm nghệ điêu luyện của hắn khiến nơi này càng ngày càng nổi tiếng. Không những thu hút các cô nương mà những công tử hay tiên gia cũng thường lui đến để thưởng đàn.
Tin tức lan truyền nhanh chóng đến tai các cung chủ đúng như hắn dự đoán, đa phần những vị khách bị thu hút bởi tiếng đàn huyễn hoặc chỉ là một phần số khác thì đến vì khả năng chữa bệnh, khách đến càng ngày càng nhiều khiến ma giới rộ lên không ít tin đồn xung quanh.
Người nhiều tới nổi bà chủ phải thuê lại một khách điếm gần Bách Hoa lầu để cho khách đến đấy rút thẻ bài gặp hắn.
''Này! Vị đồng đạo này huynh cũng đến đây để xếp hàng mua thẻ bài gặp Cửu công tử à?''
''Đúng rồi! Các hạ cũng thế phải không? Nghe nói Cửu công tử còn có thể chữa bệnh nữa đấy!"'
''Thần kì vậy sao? Vậy ta nhất định phải đến đó gặp vị Cửu công tử này xem thực hư ra sao.''
''Các vị tưởng muốn gặp là gặp sao? Một ngày công tử ấy chỉ gặp 50 người thôi, còn muốn gặp ngoài số thẻ bài thứ 50 thì phải là tiên chúng ngài ấy mới chịu tiếp đó.''
''Quá đáng thật, như vậy chẳng phải chê chúng ta là yêu quái không thèm gặp sao? Nghe bảo hắn cũng là yêu quái mà, còn là loại hoa yêu yếu kém nhất nữa.''
''Mà ngươi được như hắn không?''
''Ta được thì ta đến tìm hắn làm gì?''
Từ ngoài cửa một chàng thanh niên mặt mài cau có đi vào, sau lưng hắn là ba người theo hộ vệ, trong quán đã chật kín chỗ ngồi, ông chủ thấy thế vội ra vàng ra thưa.
Ông Chủ :''Vị đại công tử này, cậu cũng đến lấy thẻ bài của Cửu công tử sao? Hôm nay thẻ bài đã phát hết rồi, phiền ngài...''
Thanh niên lấy trong tay áo ra một rất nhiều lọ đan dược :''Hôm nay kẻ nào có thẻ bài của Cửu công tử mau đưa cho ta, thượng phẩm tiên đan ở đây mặc sức các ngươi lấy.''
Một tên nổi giận đập bàn :''Ngươi tưởng có đan dược thì hay lắm sao? Phụ thân bổn thiếu gia là hộ pháp của Phượng Tù Cung tầng 7 ta muốn bao nhiêu mà không có, ngươi khôn hồn thì cút đi.''
''Đúng đó! Bọn ta ta cũng không cần mấy lọ đan dược rẻ tiền của ngươi.''
Người thanh niên thu lại đan dược :''Không biết tốt xấu!''
Người tùy tùng đi theo hắn rút kiếm ra :''Hỗn xược! Cả Cổ Văn cung - Cung chủ mà ngươi cũng dám đuổi.''
''Cổ Văn cung chủ! Tiểu nhân đáng chết, xin cung chủ tha mạng!''
Chưa kịp để tên kia nói hết câu thì một kiếm của người cận vệ đã khiến hắn đầu lìa khỏi cổ còn đám người hùng hổ khi nãy nghe nói đến hai chữ cung chủ liền hoảng sợ quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng hắn thuận lợi thu hết thẻ bài của họ ung dung đi thẳng vào Bách Hoa lầu.
Bà chủ nhận ra khách quý liền vui mừng chạy đi báo tin cho Cửu Anh có một Cung chủ đặc biệt tới gặp và bảo hắn chuẩn bị. Hắn nghe qua không nghi ngờ gì cả, vốn dĩ mục đích của hắn không phải trị bệnh nên cũng chẳng cần quan tâm nhiều.
Bà chủ dẫn vị đó bước vào trong phòng, Cửu Anh đang ngồi đánh đàn đằng sau một tấm màn che mỏng. Căn phòng rộng trang trí khá đẹp, đối phương vừa bước vào thì hắn liền cất giọng :
''Vị quý nhân này! Hôm nay ngươi đến tìm ta chắc không phải chỉ là để thưởng đàn phải không?'' - Hỏa Dân, cuối cùng cũng chịu đến! Cửu cửu sẽ thay biểu tỷ dạy dỗ ngươi.
''Nghe danh Cửu công tử có thể chữa bách bệnh! Phiền ngươi chữa cho bổn cung chủ!''
''Ồ chẳng hay cung chủ ngài có thể kể đôi dòng về tình trạng bệnh của ngài không?!''
Bà Chủ hơi bối rối :
''Hai người từ từ nói chuyện nha! A Cửu à, vạn sự nhờ hết vào công tử!''
Họ trò chuyện qua lại khá lâu nhưng đối phương không hề đề cập đến căn bệnh của mình nữa mà thay vào đó y có vẻ rất tò mò về hắn, Cửu Anh tỏ ra khá hời hợt khi tiếp chuyện cùng y vì hắn biết rõ mục đích đến gặp hắn của vị Cổ Văn cung chủ kia.
Hỏa Dân là thế điệt của hắn, hắn chứng kiến y lớn lên và trưởng thành thái độ của y không thể qua mắt Cửu Anh.
Lão tử xem ngươi có thể giả vờ đàng hoàng đứng đắn được bao lâu.
Đúng như hắn nói, Hỏa Dân thình lình đứng dậy đi về phía tấm màn che vén lên :''Cửu công tử! Chúng ta nói chuyện hợp đến như thế! Ta có thể diện kiến công tử được không?''
''Được chứ! Cung chủ muốn thì tiểu nhân sao từ chối được!'' - Tiểu súc sinh! Chưa gì đã đứng ngồi không yên rồi sao? Cũng tốt để ta xem ngươi dùng thái độ gì để nói chuyện với cửu cửu của ngươi.
Hỏa Dân vén tấm màn lên, y rón rén lại gần người đang đánh đàn phía trong, khi nhìn rõ mặt hắn quả thật y rất ngạc nhiên nhưng động thái tiếp theo lại càng khiến Cửu Anh ngạc nhiên hơn, hắn nghĩ đứa trẻ này sẽ hốt hoảng mà quỳ xuống nhận tội với hắn như những lần làm sai bị hắn bắt gặp lúc trước, trái lại Hỏa Dân xáp lại gần hơn chưa hết y còn đưa tay choàng qua vai hắn.
''Cửu công tử! Dung mạo này của ngươi... Ta đặc biệt rất thích khuôn mặt này!''
Đương sự thì mặt mài cứng đờ chẳng biết nên bày ra cái thái độ gì, hiện giờ hắn đang đóng giả một tiểu yêu tầm thường bán nghệ không lẽ nhào vào đánh chết tên tiểu tử này trút giận, dù sao thì xà tộc hiện nay chỉ còn hắn là đích tử. Mà tại sao lại như thế? Đúng ra Hỏa Dân phải... Chẳng lẽ hắn chỉ chết có 1000 năm mà tiểu tử này cũng không nhớ nổi mặt.
Cửu Anh tức giận đứng dậy đi ra :''Cung chủ! Thỉnh tự trọng chút đi!''
''Chứ không phải ngươi biến thành bộ dạng của cửu cửu ta để câu dẫn bổn cung chủ sao? Bây giờ nói đến tự trọng có phải là quá nực cười rồi không?'' - Dám biến thành cửu cửu đáng ghét chuyên bắt nạt ta để dọa, để bổn cung chủ dạy ngươi một bài học.
Cửu Anh :''Ta giống với người thân của ngươi thì đáng lẽ ngươi càng không thể bất kính với ta như thế!''
''Giống ai không giống lại giống cửu cửu ta! Ngươi tới số rồi! Hôm nay xem ta trừng phạt ngươi ra sao đây. Có kêu rát cổ cũng không ai cứu ngươi đâu.'' - Hỏa Dân lấy ra một dây roi phừng phừng ngọn lửa màu vàng.
Hỏa hoàng tử điện, lần này thì đúng là tự vả rồi! Loại roi này chính Cửu Anh tặng cho y trong lần sinh thần thứ 186, chỉ cần là yêu quái trúng một roi liền bị tê liệt trong tích tắc, lý nào lại như thế dám dùng đồ hắn tặng để chơi hắn.
''Hỏa Dân! Mau dừng tay lại! Da thịt của cửu cửu không chịu nổi một roi của ngươi đâu tên hỗn đản này!''
Hỏa Dân càng nổi khùng hơn :''Ngươi còn dám giả mạo làm cửu cửu ta à?'' - Hỏa Dân giơ cây roi lửa lên.
''Này tiểu gia hỏa ngươi định làm thật đấy à! Đế Á! Đế Á đâu! Mau đến hộ giá cho bổn đế!''. - Cửu Anh hét lên.
Hỏa Dân :''Cái gì? Dám lôi cả con chó khốn nạn ấy ra hả? Con súc vật ấy lần trước không hiểu lí do gì chạy đến nhân giới bị xích tiên xích chặt vào cổng Bích Vệ Cung rồi, nó mà xuất hiện ở đây cứu ngươi! Bổn cung chủ sẽ vừa đi vừa lạy từ đây về đến Cổ Văn cung.''
Từ Bích Vệ cung Đế Á nghe được giọng Cửu Anh, nó liền lập tức hồi đáp, tiếng tru của đại yêu vật vang dội cả 9 tầng U Minh khiến tất cả cung chủ và các yêu ma toàn cõi ma giới đều phải bịt chặt tai lại.
Sủng vật được nuôi bằng ma nguyên và ma huyết của hắn từ lúc nhỏ nên chỉ cần chủ nhân ra lệnh trong phạm vi ma giới, dù đang ở bất cứ nơi đâu nó cũng đều sẽ nghe thấy, nó dùng sức giật tung sợi xích khóa ở chặt cổ, xích tiên rất chặt mỗi lần nó cố sức giựt mạnh lại sinh ra địa chấn khiến cả mặt đất lay chuyển theo.
Bầy yêu thú cấp cao trong ma giới đáp lại tiếng kêu của thú vương chúng bay lượn la hét khắp nơi và tập trung cùng nhau bay về tầng 9 để trợ giúp.
Ở một vài cung trong các tầng khác, các cung chủ lập tức trấn an môn đồ của họ rồi cùng nhau bảo vệ hành cung khỏi đại địa chấn đó.
Bà chủ hốt hoảng chạy vào trong :''Cổ Văn cung chủ! Nguy rồi ở tầng thượng của đại ma cung hình như có dị tượng toàn bộ yêu thú đều tập trung về tầng cao nhất khiến ma giới đều chấn động rồi. Thỉnh ngài mau rời khỏi đây, có thể nơi này sẽ sập mất.''
Hỏa Dân hơi đổ mồ hôi nhìn qua người đối diện nuốt nước bọt trở ngược vào trong, quả thật tiếng gầm ngoài kia là Đế Á - Sủng thú của Cửu Anh. Lúc này y vội nhét lại roi lửa vào thắt lưng.
''Cửu cửu...! Là ta sai rồi! Người có thể coi như là nể tình ta là thế điệt của người mà tha cho ta được không!''
Cửu Anh vén hai tay áo lên :''Ngươi cho ta cái lí do để ta không gϊếŧ ngươi đi?''
Từ trên phía trên mái nhà một tiếng nổ khủng khiếp vang lên khiến khói bụi đầy trời, Cửu Anh và Hỏa Dân họ sặc sụa chui ra từ đống đổ nát toang hoang.
''Chuồn thôi! Một lát nữa Đế Á đến thật không chừng cửu cửu sẽ mang ta cho nó ăn.'' - Hắn lồm cồm đi lủi mất đột nhiên có cảm giác