Hắn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để xuất cung rồi sau đó bí mật chạy một mạch đến cửa nam lẻn ra ngoài mua thêm mấy vò rượu thượng hạng làm quà cho con sâu rượu kia.
Trên đường đi vội vàng thế nào hắn va phải một ông lão chống gậy ngã ra đất gây náo loạn cả một góc thành. Thấy thế Liên Hà vội vã chạy đến đỡ ông ta rồi dúi vào tay lão ấy hai nén vàng nhưng ông lão ấy nhất quyết không nhận cứ đòi đích thân hắn phải dẫn mình đi đến chỗ đại phu.
Đôi co một lát ông lã bảo nếu không đồng ý ông ta sẽ kiện lên quan gia, Liên Hà đành phải đích thân dìu ông ta đến chỗ y quán nếu để quan phủ phát hiện ra thân phận của hắn thì hỏng hết kế sách.
Đến chỗ ít người qua lại, hắn vội vã buông tay ra trừng mắt nhìn ông lão.
''Diễn đủ chưa? Vị tiên hữu này là ai, rốt cuộc muốn gì sao lại phải tìm cách bám theo ta?''
Ông lão bấy giờ mới quẳng cây gậy đi vuốt râu hóa lại hình dạng của mình :
''Thật không hổ danh là tây phương hộ pháp, lịch kiếp qua chín đời mà thần lực vẫn còn bá khí như thế, ta đã thận trọng vậy mà vẫn bị nhìn ra.''
Liên Hà sắc mặt có chút khó coi khi nhìn thấy người kia :
''Đế Tuấn... À không phải gọi là chí tôn thiên đế mới đúng, thất lễ rồi.''
Thiên đế :
''Hộ pháp không cần đa lễ làm gì, cứ gọi ta là Vương Phàm như lúc trước.''
Hắn quay đi :''Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta nói chuyện với ngài theo lễ quân thần vì ngài là thiên đế, còn ngài bảo coi ngài như Vương Phàm, hừm! Ta không có gì để nói với cái kẻ tên Vương Phàm cả!.''
Biết đối phương vẫn để bụng chuyện cũ, thiên đế không vội nêu ra thái độ với hắn mà đi thẳng luôn vào vấn đề.
''Hộ pháp chắc biết qua chuyện của Trích Tiên rồi nhỉ?''
''Ta không biết ngài đây đang nói gì.'' -
Thiên Đế cầm quạt đi qua đi lại trước mặt y :
''Trích Tiên đối với ma đế là vật bất ly thân, nay nó đã xuất thế thì chắc chắn ma đế đã trùng sinh! Dị tượng về Trích Tiên đã lưu truyền trong nhân gian thời gian qua, lẽ nào hộ pháp không biết?'' - Ngươi giả vờ gì chứ!
Liên Hà :
''Đế Vương Phàm! Ngài khi sư diệt tổ ta đã không nói đến vì thân phận ngài là thần hắn là ma nhưng hiện giờ Cửu Anh đã trả hết nhân quả kiếp trước vẫn không thể niệm tình xưa mà chừa cho hắn con đường sống sao?''
''Hộ pháp hiểu nhầm rồi! Ta đến không phải có ý xấu, ta chỉ muốn khuyên sư phụ từ bỏ ân oán kiếp trước nếu được như vậy ta sẽ trả lại ma giới và Vạn hồn châu cho sư phụ .'' - Thiên đế cúi mặt.
''Ồ là như vậy sao? Mà khoan đã ngài nói cái gì? Ma Hoàn ở chỗ ngài?''
Thiên đế kể lại toàn bộ sự việc rồi lấy ra hoàng kim hồ lô đưa cho y :
''Nếu hộ pháp vẫn sợ ta làm hại sư phụ thì có thể tự mình mang trả lại Vạn Hồn Châu, tiện thể nói giúp ta vài câu.''
Liên Hà :
''Như thế hắn càng hiểu lầm ngài trầm trọng hơn thôi, thiên đế đã có lòng cầu hòa chi bằng đích thân đi tìm Cửu Anh mà nhận lỗi, sư đồ các ngươi không tránh mặt nhau cả đời được đâu. Chuyện Ma Hoàn thì ta có thể giúp ngài rồi viện cớ là tình cờ tìm lại là được.'' - Định đẩy trách nhiệm cho ta sao, bảo ta nói giúp vài câu với Cửu Anh thì chẳng khác gì y sẽ hiểu lầm ta cấu kết với thiên đế, thôi thì tự người buộc nút thắt mở nó sẽ tốt hơn.
''Nếu như thế thì phiền hộ pháp nói giúp ta vài câu luôn, chúng ta cùng đi đến Tây Hải đi.'' - Thiên đế.
Liên Hà vội vàng từ chối ngay :''Không được, nếu hắn biết ta đi chung với ngài thì cả mặt ta cũng sẽ không nhìn mất.''
''Được rồi, được rồi không làm khó hộ pháp nữa, ta tự đi vậy.'' - Cửu Anh hận ta đến thế nào mà thái độ của Kim hộ pháp lại thẳng thừng từ chối thế chứ, dù sao ta cũng là thiên đế hắn lại không ngại mất lòng ta lại sợ mất lòng sư phụ, chẳng lẽ...
''Kim hộ pháp, ngươi với sư phụ ta là loại quan hệ gì?''
''Quan hệ gì là sao?'' - Sao thiên đế lại hỏi ta như thế nhỉ, chẳng lẽ...
Thiên đế hậm hực quay lưng bỏ đi :
''Coi như ta chưa hỏi gì, cáo từ.'' - Chắc chắn Kim hộ pháp có ý với sư phụ ta... Ta phải nhanh chân đến Tây hải sớm hơn hắn điều tra trước mới được.
Liên Hà cũng vội vàng ôm hai vò rượu và hoàng kim hồ lô đi ngay :
''Vương Phàm đáng ghét này, không lẽ ngươi cũng... Biếи ŧɦái, đường đường là thiên đế lại có sở thích này. Không thể để tên biếи ŧɦái này chiếm tiện nghi của Cửu Anh trước mình được.
Từ trong hồ lô hắn nghe âm thanh gõ nhẹ :
''Vị bằng hữu ngoài kia, có thể thả bổn tiểu thư ra ngoài không vậy? Ta sắp buồn chết trong này rồi.''
''Ma Hoàn?! Chờ ta một tí, cô nương nhanh chân ra nhé, đừng có để những tên khác ra theo.'' - Hắn thận trọng mở nắp hoàng kim hồ lô, Ma Hoàn liền hóa ra làn khói đen bay ra ngoài.
''Ồ còn tưởng là ai! Hóa ra là kim đại gia, cảm ơn ngài đã cứu ta nhé, thoát khỏi cái chỗ quỷ quái đó thật thoải mái mà.''
Liên Hà lấy làm lạ, hoàng kim hồ lô là nhà tù xa hoa của các thiên chúng phạm trọng tội bị giam vào chờ sám hối nhưng tại sao Ma Hoàn thoát ra rồi thì không còn chút linh khí nào trong đó, cầm lên hoàn toàn nhẹ bổng.
''Khỏi nhìn nữa! Mười mấy tên thiên chúng trong đó bị bổn cô nương ăn thịt hết rồi, đi thôi, đi thôi... Đi tìm chủ nhân nào, mới có hơn một tháng không gặp nhớ mùi của chủ nhân chết đi được.'' - Ả ta vừa ngáp vừa tung tăng chạy nhảy phía trước.
Liên Hà :
''Ăn thịt hết mười mấy tên thần tướng sao?!'' - Ngươi là quái vật gì thế.
Ma Hoàn :''Ngài bớt nói lời thừa đi, đến trễ là không vào được ma giới đâu.''
Hai người họ lập tức lên đường mà không biết sau lưng mình có một bóng đen bám theo đuôi.
Ma giới cũng giống như nhân giới và thiên giới có rất nhiều vùng đất và lãnh địa tách biệt với nhau, Lâm phong lãnh địa là khu vực tự trị của một cổ tộc ma linh lâu đời, lúc trước nơi này hằng năm vẫn phải lặn lội ngàn dặm xa xôi mang lễ vật đến U Linh Thành nhưng từ khi tam giới chiến nổ ra, những người ở đây đã rất lâu không ra khỏi lâm phong lãnh địa.
Có thể hình dung cánh rừng này chỉ là một vùng quê nho nhỏ ở một quốc gia đại lục, tương đối tách biệt với bên ngoài.
Sát thần thiên tôn dẫn Cửu Anh đến chỗ này khiến hắn có chút khó hiểu.
''Lão già ông rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Ta tưởng ông sẽ mang ta về thiên giới quẳng xuống cái hồ lưu thủy rồi dùng mấy cây tam thốn ngân châm để ghim vào như kiếp trước chứ, ông dẫn ta đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?''
Sát thần thiên tôn :
''Tình hình thiên giới hiện giờ không còn như lúc Đế Thích Thiên cầm quyền, ngươi thì biết được cái gì? Máu của ngươi hiện giờ dính phản phệ tạm thời không thể dùng làm thuốc dẫn cho kim đan của ta được, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đến khi lão phu xong việc đi.'' - Mang ngươi về thiên giới để tiểu tử Đế Tuấn đánh hơi ra à? Ta đâu có ngốc.
''À thế à!.'' - Lão già ngốc, chờ ta hết phản phệ thì cỡ 10 sợi xích tiên của ông còn không làm khó được nói gì chỉ một sợi.
Bọn họ đi vào sâu trong lâm phong được một lúc thì sương mù nổi lên tứ phía, tiếng hét của yêu thú ở khắp nơi.
''Cửu Anh ma thú ở đây cấp bậc và đặc tính thế nào? Có vẻ như chúng ta đã đi vào trận pháp rồi.'' - Sát thần thiên tôn quay ra sau lưng.
''Trận pháp?''
Hắn ngáy tai nhìn quay lại, đúng là có mùi ma chướng của trận pháp cổ xưa nhưng chỉ có Sát thần thiên tôn nhìn thấy ảo cảnh sương mù còn hắn thì không như thế, cảnh giới ma tu của Cửu Anh không loại ma chú nào tác động được, hắn đây là muốn xem Sát thần thiên tôn đối phó thế nào với đám trận pháp cổ tộc này.
''Gì? Ai biết gì đâu?'' - Mắc mớ gì ta phải nói lão biết, dù là trận pháp thượng ma thì cũng đâu có tác dụng với ta hê hê hê.
Biết hắn cố tình không nói, Sát thần thiên tôn chẳng buồn hỏi nữa, ông ta ngồi xuống tại chỗ thiền định lại thần trí trong khi Cửu Anh đứng tựa gốc cây đứng huýt sáo.
Núp sau những tán cây, ba cô gái cổ tộc Ma Tình đang quan sát động thái của họ. Đó là Cổ Kiều, Cổ Nguyệt và Cổ Linh, một trong 9 đứa con gái nuôi của Cổ Điệp - Tộc chủ của lâm phong.
''Kiều tỷ xem vị ca ca kia tuấn tú quá! Thật muốn cắn một cái.''
''Đúng đó lần đầu tiên ta thấy một thiếu niên ma tu tuấn tú như thế, còn tiểu hài tử đang ngồi trước mặt hắn có phải... Con của hắn không nhỉ?''
Cô gái ra dáng tỷ tỷ vẫn im lặng quan sát, sương mù và ma chướng cô ta thả vào trong càng lúc càng nhiều. Yêu linh hóa thành hồ điệp màu xanh từng đàn từng đàn xung quanh họ, loại ma điệp này có tác dụng gây tê liệt và hủy hoại toàn bộ cơ thể.
''Tỷ tỷ, tỷ vừa phải thôi, đừng có ra tay nặng quá nếu tiểu ca kia chết thì muội đau lòng lắm.''
Cổ Kiều :
''Hai kẻ này lai lịch không bình thường, các ngươi xem toàn bộ ma pháp của ta không ảnh hưởng gì đến tên thiếu niên ấy, còn hài tử kia tuy bị tác động nhưng ma điệp lại không xâm thực được vào cơ thể hắn, mau đi báo cho mẫu thân thôi.''
Cổ Nguyệt :
''Sao lại như thế được nhỉ? ma cổ trận này ngay cả thần tiên cũng phải chịu tác động... Được rồi để muội đi tìm mẫu thân.''
Ba tiểu cô nương chưa kịp rời đi thì toàn cánh rừng sáng rực sắc hồng, một mỹ nhân tóc trắng xinh đẹp tựa ánh trăng sáng phi thân trên không trung, mỗi nơi nàng lướt qua một phảng phất mùi hương ngây ngất lòng bất cứ ai.
Nàng ta vun tay liền thu lại trận pháp, ba cô gái cũng chạy