''Nhưng mà ta nghĩ chuyện này khó hơn nhổ lông của Đế Á nhiều, chủ nhân đường đường là nhất đại ma vương mà bắt hắn nằm một chỗ ấp trứng , có hơi không phù hợp.'' - Ma Hoàn.
Liên Hà nắm chặt vai Ma Hoàn lay người cô ta liên tục khiến đối phương không kịp thở :
''Ngươi vừa bảo giúp ta đấy nhé! Bây giờ lại kêu khó sao? Cả ngươi cũng nói khó thì ta phải làm sao đây?''
''Này ta chỉ bảo nói là giúp thôi chứ có chắc chắn là chủ nhân sẽ nghe ta đâu, với lại chủ nhân sau chuyện ấp trứng của Hỏa Dân thành chủ năm xưa thì cực kỳ chán ghét việc trông trứng, ngài bảo ta lấy gì đảm bảo sẽ thành công chứ?'' - Ma Hoàn đẩy hắn ra, đầu óc nàng vẫn quay cuồng cuộn.
Liên Hà :
''Ừ nhỉ? Ngươi nói ta mới nhớ chuyện đó, nghĩa tỷ của Cửu Anh lần đó đang ấp trứng thì tới thời kì thay da nên có nhờ hắn trông hộ, kết quả tên sâu rượu đó ôm theo quả trứng đi uống rượu với lão Kim Tuyến Oa, mất mấy ngày đêm mới tỉnh dậy khiến quả trứng bị lạnh nên gần như mất hết sức sống.''
''Đấy hộ pháp xem, một người ham vui như chủ nhân có dáng vẻ gì của một người mẹ tốt chứ. Chết! Lão nương vừa nói gì thế?.''
Liên Hà thở dài :
''Được cũng do ngươi nói mà không được cũng do ngươi, thật là ta không biết nên tin ngươi hay không nữa.''
Một tiếng động nhỏ bên đường lọt vào tai Ma Hoàn, nàng ta quay người lại đằng sau thì không thấy ai nhưng trong dao động của linh khí thì ở chỗ này không chỉ có mình Kim Sí Điểu và nàng. Không muốn bứt dây động rừng nàng ra vẻ không biết đến sự tồn tại của người khác liền đứng dậy ra hiệu cho Liên Hà lên đường.
Cứ thế người lạ mặt bám theo bọn họ cả quãng đường dài, đường còn khá xa nên họ quyết định sẽ ghé lại một thôn trang nhỏ ở dưới chân núi Phù Sinh từ chỗ này đi thêm hai ngày đường nữa sẽ đến Tây Hải.
''Nhanh lên Kim hộ pháp, đi hết con đường mòn nhỏ này là vào đến Trần gia trang rồi! Trời tối ở quanh đây sẽ xuất hiện yêu thú đấy, nếu cứ chậm chạp như vậy bọn yêu thú gặp phải chúng ta thì tội nghiệp cho chúng lắm.''
Liên Hà :
''Ngươi cũng ăn cả yêu thú à? Ta đang tự hỏi có thứ gì trên đời này ngươi không được không?''
''Ta cũng không biết nữa!''
Trước mặt họ một đôi phu thê đang cùng nhau về nhà trong buổi chiều ta, khuôn mặt họ cười cười nói nói rất hạnh phúc.
Ma Hoàn nhìn đôi phu thê ấy cười ngẩn ngơ :
''Phàm nhân thật dễ thỏa mãn, sống một cuộc đời bình thường cũng khiến họ vui vẻ như thế sao?''
Liên Hà :
''Dĩ nhiên rồi! Làm yêu ma và thần tiên cũng phải tuân thủ theo rất nhiều quy tắc, đặc biệt là thần tiên mang danh tiêu diêu tự tại nhưng không bao giờ được phép nghĩ đến trần duyên! Hầy! Vẫn là phàm nhân tuyệt nhất, ngươi chưa nghe câu thà làm uyên ương không làm thần tiên à?''
Nàng ấy gạt đi :
''Không làm thần tiên thì đúng rồi vì thần tiên đâu có gì hay, có điều vì một chữ tình mà vứt bỏ tất cả, chỉ có kẻ ngốc.''
Liên Hà :''Ngươi giống y hệt chủ nhân của ngươi, đều là những kẻ đầu gỗ, chưa từng thích ai thì làm sao mà hiểu.''
''Bổn tiểu thư thèm hiểu cái chuyện viễn vông đó sao?''
Cả hai người đang trò chuyện rôm rả thì một tiếng sáo không rõ từ đâu vọng đến, thanh cao thoát tục, khiến cho người ta cứ nghĩ đó là một bản nhạc do một vị tiên nhân nào đó thổi nên.
''Tiếng sáo hay quá.''
Ma Hoàn cực kỳ nhạy cảm với hợp âm, ngoại trừ tiếng nhạc hay nhất trong trời đất nàng ấy từng nghe là tiếng Trích Tiên của chủ nhân thì tiếng sáo này quả thật rất hấp dẫn thính giác Ma Hoàn, tiểu nha đầu không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đi theo tiếng nhạc đến một phiến đá nhỏ cạnh con suối, một nam nhân đang ngồi thổi sáo, xung quanh hắn chim muông kéo đến thưởng nhạc ríu rích hòa theo.
Nàng ấy nhìn thấy hắn liền reo lên :
''Vị công tử này khúc thiên âm của ngươi có thể thổi lại được không?''
Nghe tiếng người lạ, nam nhân quay mặt qua định cảm ơn vì lời tán tụng nhưng từ cái nhìn đầu tiên hắn đã bị vị tiểu thư lạ mặt cướp mất hồn phách.
Hắn ngẩn người ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp ma mị của nàng, chỉ lắp bắp được hai chữ :''Đa tạ! Nếu tiểu thư thích nghe thì tại hạ sẽ thổi lại.''
Ma Hoàn vui vẻ đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh hắn :''Ta rất thích nghe.''
Đối phương nhìn nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ mà thổi lại đoạn nhạc. Cảnh tượng khiến cho một tên cẩu độc thân đứng đó khuôn mặt cực kì khó coi.
Liên Hà :
''Vị công tử này! Hai huynh muội ta là lữ khách từ xa, định đến chỗ Tây Hải nay đi ngang qua chốn này, dám hỏi công tử có phải gần đây có một thôn trang.''
Nam nhân gật đầu :
''Trần gia trang ở gần đây, hai vị không chê có thể đến tệ xá của ta nghỉ ngơi.''
Ma Hoàn :''Đương nhiên là không chê rồi! Đi thôi.''
''Này ngươi có hơi mặt dày quá đấy!'' - Liên Hà cáu gắt nhưng cũng xuôi tay mặc cho Ma Hoàn kéo đi.
Cảnh chiều ta thật đẹp, Ma Hoàn chưa bao giờ được ngắm mặt trời lặn ở nhân gia, cô thích thú nhảy chân sáo vừa đi vừa ngắm mây trời, Liên Hà và nam nhân áo trắng đi đằng sau.
''Vị cô nương đó là tiểu muội của huynh à?''
Liên Hà :''Cô ta là nữ tì của bằng hữu ta.''
''Nữ tì?! Huynh thật khéo đùa, với khí chất của cô nương ấy không thể là một người hầu kẻ hạ được.''
''Ồ! nhãn lực của huynh cũng khá đấy! Đáng tiếc cô nương đó đúng là nữ tì có điều chủ nhân của cô ấy địa vị hiển hách, phàm nhân như huynh đệ không tưởng tượng nổi đâu.'' - Liên Hà.
Hắn vội hành lễ :
''Phàm nhân! Thì ra là tiên gia, thất lễ rồi!''
''Cái này...!'' - Giờ mà nói hắn biết Ma Hoàn là nữ ma đầu chắc dọa đối phương chết ngất mất, dù sao bọn ta cũng chỉ nán lại có vài hôm tên này không cần thiết biết quá nhiều.
''Này hai người trò chuyện gì lâu thế? Nhanh lên bổn tiểu thư sắp đói chết rồi! Trần gia trang sắp đến chưa thế?'' - Ma Hoàn.
''Ồ! Ngay phía trước thôi.!''
Thiếu niên kia tên là Trần Tình là thiếu gia của gia đình giàu có nhất Trần gia trang, từ nhỏ đã tinh thông kiếm phổ, mục tiêu lớn nhất đời hắn là cưỡi mây đạp gió, tu tiên đắc đạo.
''Tiểu ca! Nhà huynh to đẹp thật đấy, gần bằng nhà bếp của Bích Tà cung rồi!''
Liên Hà :''Ma Hoàn! Ngươi nói như thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy! Trần huynh đệ bỏ qua cho, con nha đầu này hay ăn nói lung tung lắm.''
''Nhưng mà rõ ràng...Hmm'' - Liên Hà vội liếc khéo cô ta mới ngoan ngoãn im lặng.
Vừa bước vào cửa Trần gia một lão bà cao tuổi chống gậy bước đến, nhìn thấy hắn dẫn theo một tiểu cô nương vui mừng ra đón.
''Cháu trai của ta đã chịu dẫn một cô nương về nhà rồi sao? Đây là nhi nữ nhà nào mau lại đây cho nãi nãi xem qua.''
Trần Tình đỏ mặt phân trần, bà lão ấy vẫn một mực lại gần Ma Hoàn, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
''Ngũ quan của tiểu cô nương thật xinh đẹp, tiếc là tiểu Tình nhà ta không có phước được kết duyên... Lão bà như ta thật tội nghiệp, từng này tuổi rồi bao giờ mới nhìn thấy Trần Tình nó có hài tử đây.''
''Nãi nãi... Việc này không vội!.''
Một người đàn ông đứng tuổi khác trong nhà đi ra, bên cạnh là phu nhân của ông ấy, cả hai người đều có gương mặt rất phúc hậu.
''Lão gia nhìn xem, cứ tưởng A Tình suy nghĩ lại dắt về cho chúng ta một đứa con dâu chứ, người làm mẫu thân như ta thật khổ tâm.''
Liên Hà :
''Chào bá phụ, huynh muội ta từ hoàng thành xa xôi lặn lội đến Tây Hải, hôm nay lỡ bước ngang qua trời cũng chập tối nếu không phiền bọn ta xin được tá túc một đêm.''
''Không phiền, không phiền Trần gia ta rất hiếu khách, A Cẩu mau đi chuẩn bị phòng cho hai vị khách này.''
''Dạ lão gia!''
Tối đến Ma Hoàn đi dạo vòng quanh hậu viên, Trần Tình đang ngồi trong mái đình để ngắm trăng.
''Trần Tình ca ca! Huynh đang thưởng nguyệt à?''
''Ma Hoàn cô nương, cô vẫn chưa ngủ sao?''
Tiểu ma đầu lon ton lại ngồi kế bên hắn :
''Ta không muốn ngủ, một ngàn năm trước chủ nhân của ta bảo ta đi ngủ, không ngờ giấc ngủ ấy kéo dài tận một ngàn năm từ khi ta tỉnh dậy liền không muốn đi ngủ, rất có thể nếu ta ngủ tiếp thì mãi mãi không còn gặp lại chủ nhân của mình nữa, à mặt trăng ở nhân gian thật đẹp a!''
''Xem ra tiểu thư rất yêu quý chủ nhân của mình, chắc đó là người rất quan trọng đối với Ma Hoàn tiểu thư?''
Nàng ta vui vẻ :
''Đương nhiên rồi! Không có chủ nhân sẽ không có ta, điều ta mong muốn nhất là có thể nhìn thấy ngài ấy có người thật lòng thật dạ bên cạnh cùng nhau thiên trường địa cửu.''
Trần Tình rót chén trà cầm lên :
''Tiểu thư không có mong muốn gì cho riêng mình sao?''
''Ước muốn riêng sao? Có! Ta muốn chết! Ta chưa từng biết cảm giác đó ra sau.''
Trần Tình nghe nói thế liền bị sặc liên hồi :''Ma Hoàn tiểu thư thật là đặc biệt!''
''Công tử không biết đâu, chủ nhân nói mỗi cái chết là khởi đầu cho một cuộc đời mới, chết không đáng sợ, đáng sợ là sống không biết bản thân muốn gì, ta thấy ta hiện tại đang là như thế, ngoài chuyện bên cạnh bảo hộ chủ nhân thì ta chẳng biết mình muốn làm gì cả.'
''Có thể nói những lời như thế chủ nhân của tiểu thư hẳn là một tiên nhân đắc đạo!''
Ma Hoàn chớp mắt nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu, người này còn là một phàm nhân, thông tuệ có giới hạn, những đạo lý luân hồi là những triết lý vô hạn hắn