Những tiết học dài cũng mau trôi đi bây giờ đã là buổi trưa rồi.
Cô thu dọn sách vở và đồ dùng ở trên bàn chuẩn bị đi thì Lâm Hàn lại chặn trước cửa, hắn vô duyên vô cớ hỏi cô
- Này cô bây giờ đi đâu vậy?
- Tôi không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh với lại tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh chứ?
Cái tên vô duyên phiền phức này hắn ta bị điên sao.
Đừng có mà chọc đến bà đây nếu không bà đây bẻ gãy răng ngươi.
Giao Uyên tức giận thầm nghĩ, đẩy mạnh anh ta sang một bên còn mình thì mở cửa đi ra ngoài.
-Ơ Uyên Uyên cậu làm gì trong đó mà lâu vậy
- Tiểu Kì?
Nhìn thấy Nhã Kì mặt cô tức giận thì dịu đi vài phần
- À mình muốn rủ cậu đến căng tin tiện thể chỉ luôn cho cậu biết đường á
- Ok thế chúng ta đi thôi
Bên trong Lâm Hàn bị đẩy ra không thương tiếc hắn tức giận đạp cửa bước ra nhưng bóng dáng cô đã không thấy đâu.
Một chút hụt hẫng khó tả trong lòng hắn nghĩ không sao rồi có ngày không sớm thì muộn cô ấy cũng sẽ thuộc về mình mà thôi.
- Cậu muốn ăn gì? Nhã Kì hỏi cô
- Mình ăn gì cũng được á.
Gọi đồ ăn xong hai người đi đến một góc để tránh những ánh mắt đang nhìn cô.
Không lâu sau đồ ăn được phơi bày trước mặt hai người con gái không nhịn được mà ăn lấy ăn để chẳng mấy chốc đồ ăn đã được họ cho hết sạch vào chiếc bụng rỗng của mình.
Bề ngoài Giao Uyên nhìn nữ tính thanh lịch nhưng thực chất tính tình lại trái ngược hoàn toàn.
Tính cô thực chất ham chơi nhưng biết dừng đúng lúc, cô ngang bướng hơn bất kì ai, lại mắc bệnh mê trai nữa chứ đúng là chịu hết nổi mà.
Thời gian trôi đi trời bắt đầu tối cô cũng đã hoàn thành những tiết học mệt mỏi.
Cô không bị quấy rầy bởi Lâm Hàn nữa vì hắn ta đã cúp học đi đâu đó rồi.
Nhã Kì như hồi trưa lại đứng đợi cô, hai người ngày đầu tiên gặp như có duyên, tính rất hợp nhau nên đã sớm coi nhau là bạn thân rồi.
Bước ra cổng trường tiểu Kì đã thấy xe nhà mình đến đón cô tạm biệt Giao Uyên rồi bước lên xe về Hứa gia.
Được một lúc cũng có xe tới đón cô lần này là bác tài xế của Cao gia đến đón không phải người anh họ Lãnh Khang kia.
Giao Uyên thất vọng tràn trề thầm nghĩ lại không được ngắm cái bản mặt mỹ nam kia, đúng là thất vọng mà.
Cô chào bác tài xế rồi bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trở về Cao gia.
Trên xe cô lại nghĩ linh tinh, nhớ lại hồi sáng khuôn mặt điển trai của anh môi cô vô thức trở thành một đường cong, trong xe ánh đèn mập mờ khiến người con gái quyến rũ lại thêm phần ma mị.
Không sao ngày tháng ở Cao gia vẫn còn dài chắc chắn sẽ gặp được anh ta thôi hehe.
Về đến Cao gia cô bước nhanh lên phòng đóng chặt cửa ngã xuống giường áp mặt vào chiếc gối gương mặt hơi gian nghĩ lại.
Aa không ngoè mình lại có một người anh họ đẹp trai đến như vậy.
Tiếng gõ cửa của nữ người hầu khiến cô giật bắn mình.
Vội lấy lại tinh thần cô đi thay đồng phục rồi chuẩn bị xuống ăn cơm.
- Tiểu Nhiên, lão gia đâu rồi? Không thấy Cao lão gia đâu cô hỏi
- Tiểu thư, lão gia bảo ngài ấy có việc bận nên cô và thiếu gia cứ ăn cơm đi không cần đợi vì ngài ấy ăn ở ngoài.
- À ra là vậy, vậy chị lên gọi Lãnh Khang bảo anh ấy xuống dùng bữa đi nhé.
- Tiểu thư, chị thật không dám đâu.
- Sao vậy? Cô thắc mắc hỏi Yên Nhiên
- Tiểu thư không biết sao, tính ngài ấy vốn không thích phụ nữ lại gần mà nhỡ chị lên