- Jordan!
Đột nhiên cô cất tiếng gọi tên anh, cái tên mà trong thế giới ngầm người ta vẫn thường hay kiêng kị.
Điều này khiến cả hai đều bất ngờ, Cao Lãnh Khang xoay người lại, anh nhìn vào gương mặt đang khó khăn chống chọi, lập tức thu ý nghĩ, anh tiến đến ngồi xuống nhẹ nhàng dùng tay vuốt lấy gương mặt kia.
- Jordan!
Lần thứ hai gọi tên anh, cô giờ là chắc chắn chứ không hề bất chợt lên tiếng.
- Chuyện gì?
Cao Lãnh Khang sắc mặt bình ổn, giọng vẫn từ tốn dịu dàng ánh mắt anh trở nên hoài nghi khi cô nhắc đến cái tên kia của anh.
- Tại sao anh lại treo, có được bức ảnh đó?
- Trước kia tôi thích người trong hình.
Nếu em không thích tôi có thể bỏ.
Câu nói của Cao Lãnh Khang khiến cô bất ngờ.
Anh thật sự không biết đó là cô, lại còn thẳng thắn nói ra như vậy, hình như là cô nghĩ sai rồi.
- Jordan, anh không gặp cô ấy khi lớn lên sao?
- Không.
Cao Lãnh Khang nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói và ánh mắt anh không có tia dao động khi nhắc đến cô gái anh từng thích lại càng đáp trả một cách dứt khoát.
Thật sự thì anh đã rất lâu chưa bước vào căn phòng kia, là từ khi trong đầu chỉ nghĩ đến cô đi, anh giờ chỉ xem nó như một kỉ niệm về tình bạn thơ ấu thủa xưa.
Giao Uyên lại không nhớ khoảng thời gian ở cạnh chàng trai mà mình từng kết giao, chiếc vòng nguyệt quế cô cũng không nhớ rõ nó trông thực dạng thế nào.
- Anh thực sự chưa từng gặp lại cô ấy sao?
- Sao lại hỏi, em đang mệt, nghỉ ngơi đi.
Cao Lãnh Khang không để tâm đến những chuyện khác, anh giờ chỉ quan tấm đến người trước mặt, thực không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
- Không, em muốn nghe, anh kể em nghe đi.
Về cô bé đó.
Anh còn thích cô ấy?
- Nằm xuống sẽ kể.
Giao Uyên nhanh chóng nằm yên vị trên giường, cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh chăm chăm.
- Chỉ là bạn.
Cô chớp chớp mắt, tai vẫn đang nghe những điều anh sắp kể tiếp theo.
Nhưng đã vài giây trôi qua anh vẫn im lặng, hai người vẫn nhìn nhau không một lời nói.
- Xong rồi hả?
- Ừm.
Cái con người này, sao có thể kể như vậy chứ? “Chỉ là bạn” như thế này gọi là kể hả?
“Viên ngọc đó…nhớ lại thì anh ấy là người cầm.
Không biết anh ấy còn giữ nó không.”
Nếu như thấy được viên ngọc đó liệu cô có nhớ lại mọi chuyện trước kia không? Cô nhận thức được viên ngọc đó là một thứ rất quý giá…nhưng không rõ hình dáng của nó, tại sao lại khoa khăn đến vậy chứ?
- Anh chỉ có bức tranh làm vật kỉ niệm thôi sao?
Ngẫm một lúc, cô nâng mắt gặng hỏi thêm.
Cao Lãnh Khang không nghi ngờ, cũng không suy đoán trước cô.
Anh không nói gì tay chầm chậm rút chiếc chìa khoá dưới lớp trải trên tủ bên cạnh chiếc giường, là chìa mà mở được ngăn phía dưới cuối cùng của chiếc tủ.
Chưa định cầm lấy vật bên trong, Giao Uyên lại đột ngột cất tiếng khiến anh khựng lại động tác của mình.
- Chiếc vòng nguyệt quế đó, anh vẫn giữ nó chứ?
Cao Lãnh Khang sắc mặt không biểu tình, anh chỉ ngồi dậy nhìn cô, mày hơi cau lại, ánh mắt xẹt ngang tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng như hương mà tiêu, giọng nói luôn trong tiếng trầm ấm đối với cô, anh khẽ gọi tên cô
- Tiểu Giao?
- Malanie, anh còn nhớ tên này không Jordan?
- Mala…nie, em…
Đôi mắt phượng hổ phách sâu hun hút lại hiện hoàn toàn một lớp kinh ngạc, mặt anh như căng ra khi phát hiện những hàm ý trong lời nói của Giao Uyên.
- Jordan.
- Vậy ra là em.
Cao Lãnh Khang lại trở về ban đầu, ánh mắt anh dịu xuống nhìn cô cưng chiều.
Nhưng câu nói kia của anh là sao? Biểu hiện này…chẳng lẽ anh đã biết trước cô là Malenie?
- Anh…biết rồi?
Giao Uyên nhíu nhíu lại đôi mày thanh tú, giọng nói thanh cao nghi hoặc hỏi Cao Lãnh Khang.
Anh tĩnh lặng với đôi con ngươi thâm trầm, điềm nhiên chỉ đáp hai chữ
- Không chắc.
- Không chắc? Chẳng lẽ anh đối với em chỉ vid biết em là cô bé anh thích hồi nhỏ sao?
Như vậy chẳng khác nào nếu anh gặp người khác cũng một màu tóc một màu mắt giống cô anh cũng sẽ đem tâm mà động? Chẳng lẽ tìn cảm này chỉ hiện hữu khi xưa sao?
- Anh đừng im lặng nữa, vậy anh gặp người khác giống em anh cũng đi yêu thích người ta?
- Rõ ràng là không yêu em?
Đột nhiên Giao Uyên lại nói một tràng liên tiếp, gương mặt điềm đạm vì ánh mắt hờn giận mà đổi sắc.
Cao Lãnh Khang nhìn cô gái nhỏ lại bị anh làm cho xù lông, chưa vội trả lời, anh kéo lấy cô chầm chậm ôm vào lòng.
Cô không ngoan ngoãn lại ngẩng đầu nhìn anh cất tiếng hỏi, cô thực sự muốn biết, muốn nghe câu trả lời của người đàn ông này, vì…câu hỏi này thực chất rất quan trọng trong mối quan hệ cơ mà…
- Anh là yêu cô bé đó hay yêu em?
- Đều là em.
Cao Lãnh Khang hơi cong môi, anh kiệm lời đáp lại câu hỏi.
Đúng thôi, không phải người trong hình hay cô bây giờ đều là một sao?
Giao Uyên tức tối, cái cô cần là câu trả lời thực sự đối với anh, tình yêu của anh là ở cô bé đó hay là cô! Nó nằm ở quá khứ hay ngay lúc này…?
Cô đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo của anh, cố nói lời giải thích
- Không! Em lớn rất khác, anh nhỡ lại gặp người giống…
Lời chưa hoàn dứt, tiếng nói ấm áp của anh lại vang lên cắt ngang lời của cô.
- Yêu em, hiện tại trước mặt, khác biệt.
Không rõ?
Giao Uyên giương đôi mắt to tròn, cô nhìn anh không chớp, khuôn mặt lại chìm xuống đến bần thần.
Ngay tức khắc cô lại bị câu nói thương yêu của anh làm cho xiêu lòng, tay định buông lỏng, lí trí nhanh chóng lại kéo cô trở lại với thực tại.
Cô mím môi, tay lại nắm chặt cổ áo anh kéo xuống, đến khi môi chạm môi, mắt cô nhắm chặt tựa như hưởng thụ.
Tưởng chừng sẽ đứng dậy, nhưng cô vậy lại đặt cho anh một nụ hôn khiến anh hơi sững sờ, cô vậy lại chủ động ư? Cao Lãnh Khang vẫn ôm lấy cô, anh vẫn ngồi im muốn được cô chủ động âu yếm.
Giao Uyên hôn lên bờ môi bạc khô lạnh của người đàn ông, nụ hôn của cô hấp tấp lại có phần vội