Hôm sau đang định đi làm thì Cao Lãnh Khang bị Văn Lạc ba anh gọi lên thư phòng.
- Khang nhi đợi một chút, đến thư phòng đi, ta có chuyện cần nói với con.
Anh không nói gì chân cứ bước theo Cao Văn Lạc.
Sau khi ổn định ngồi trên ghế, ông ta mới bắt đầu nói
- Con biết Tô gia chứ?
- Con biết.
Lúc nào cũng vậy, nói chuyện với ông anh luôn lạnh nhạt nói cũng không quá năm từ
- Cao gia và Tô gia có một hôn ước đã lâu, hôm qua Tô Mạnh Hùng đến đã nói về vấn đề này
- Hôn ước? Ý ba là ?
Cao Lãnh Khang nghe ba mình nói cũng hiểu được phần nào nhưng anh vẫn muốn ông nói cho rõ ràng
- Ý của ba là giữa con và con gái út Tô gia đã có hôn ước từ trước.
- Ba nghĩ cô ta xứng làm Cao thiếu phu nhân sao? Tô gia và Cao gia bây giờ không hề môn đăng hộ đối.
- Khang nhi, con nghe ta nói.
Con cũng biết Tô gia và Cao gia đã mấy đời quen biết, hôn ước này vốn lập ra đã lâu nhưng
- Cái này con biết.
- Tại sao con không....
Cao Văn Lạc chưa nói xong đã bị anh cắt ngang
- Tô gia chỉ đang muốn lợi dụng để tập đoàn Shine đầu tư cho Tô thị mà thôi.
Chẳng có chuyện tình nghĩa gì ở đây cả, con nói xong rồi xin phép ba con còn có việc ở tập đoàn.
- Khang nhi, Khang...
Cao Lãnh Khang không quay lại nhìn Cao Văn Lạc cứ thế bước tiếp đi ra khỏi thư phòng.
Haizz, Cao Văn Lạc ông ta thở dài ngao ngán tính con trai ông không ở gần nhưng ông cũng biết thừa Lãnh Khang anh rất ghét phụ nữ ngoài mẹ anh ra còn có thêm Giao Uyên thì anh chẳng để người phụ nữ nào vào trong mắt, ông biết là vì tính cách của anh bộc lộ ra bên ngoài rất rõ cơ mà.
Nhưng lần này ông không thể mặc kệ được đây là chuyện hệ trọng mà người đó bắt ông làm nhưng thằng con trai ông nó có tính cứng đầu như thế, nó nói một là một hai là hai không ai lay chuyển được nó cả.
Tiếng gõ cửa
- Uyên nhi?
- Bác Văn Lạc, anh Lãnh Khang đi rồi sao ạ?
- Ừm, nó vừa mới đi, con tìm nó có chuyện gì à?
- Dạ không ạ cháu định chào anh ấy một tiếng thôi ạ.
Cao Văn Lạc mày hơi nhíu nhìn cô suy ngẫm.
Nếu để con bé khuyên Lãnh Khang chuyện hôn ước được không nhỉ? Đó không phải là tốt hơn sao? Nếu Giao Uyên con bé biết anh họ mình có hôn ước với tính tình của nó chắc sẽ không nói chuyện với thằng bé nữa.
Ông ta suy đu ngẫm lại rồi quyết định.
- Uyên nhi, đợi một chút, ta có một chuyện cần nhờ con.
Quay người bước đi thì cô lại Bị Cao Văn Lạc gọi lại, cô bước vào thư phòng ngồi trên ghế nói
- Dạ? Có chuyện gì bác cứ nói, nếu làm được con chắc chắn sẽ dốc hết sức để làm ạ.
- Chuyện này liên quan đến Lãnh Khang, nó và con gái út nhà họ Tô, Tô Tử Yên có một hôn ước, ta vừa nói với nó nhưng nó không nghe, con thay ta khuyên nó được chứ?
Hả? Sao lại là cô chứ, ông ấy không khuyên được thì làm sao cô khuyên được, có đừ không thế? Mà hôn ước...của anh sao? Anh có hôn ước sao?
Cô đang kiểu rất chi là confusion, suy nghĩ
- Con ư? Con làm sao khuyên được anh ấy chứ ạ?
- Thì con cứ thử mở lời xem, nếu không được ta sẽ tìm cách khác
- Thế, được rồi ạ.
Cô đành chấp nhận cái