Ý thức được những lời Cao Lãnh Khang vừa nói, cô ta tỉnh táo, nước mắt vẫn còn ứ lại trên mi mắt, sợ sệt buông tay Giao Uyên.
Tô Mạnh Hùng run run mặt hớt ha hớt hải chạy ra đứng kề cô ta
- B...ba à
- CÂM MỒM! Còn chưa đủ mất mặt sao! Mau đi lên phòng đi!
Tô Mạnh Hùng ông ta quát lớn rồi bước đến bên cạnh Cao Lãnh Khang gương mắt tái đi vài phần.
Còn Tô Tử Yên đành ngậm ngùi lau nước mắt rời về phòng.
- Ca...cao tổng, m...mong ngài thứ lỗi, c...con gái tôi nó chỉ hơi...
- Tôi không quan tâm, Cao Văn Lạc ba và ông ta mau huỷ cái hôn ước vớ vẩn này đi nếu không thì đừng trách tôi vô tình.
Chỉ có Giao Uyên và một số người bất ngờ khi Cao Lãnh Khang lại gọi cả tên lẫn họ của ba mình.
Cao Văn Lạc ông ta nghe xong cũng không biết nói gì, vì cũng không phải lần đầu tiên anh gọi hẳn ra trước mặt ông như thế, ông không lên tiếng là vì ông biết, biết rằng mỗi khi anh gọi như thế và ông không làm theo khi ấy anh sẽ không ngần ngại mà phá huỷ tất cả.
Cao Văn Lạc là đang sợ chính đứa con trai mà mình nuôi nấng.
- Được được, nếu ngài đã bảo huỷ thì tôi sẽ huỷ.
Chỉ xin ngài đừng làm hại đến Tô thị.
- Coi như là ông biết điều.
Nói xong Cao Lãnh Khang kéo Giao Uyên đi ra cổng lớn của Tô gia bước lên chiếc xe của anh đang đậu ở đó.
Phù...!Mọi người bên trong thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi cũng dần giải tán khỏi bữa tiệc khủng bố này.
Đúng thật là quá đáng sợ đi.
Giao Uyên bị kéo đi trong cơn bực tức, cô tính tinh nghịch đâu chịu thua ai hôm nay lại xui xẻo bị 2 người chửi rủa còn trước mặt nhiều người như vậy, đúng là tức chết bà đây.
- Hứ cô ta tưởng mình là ai chứ? Không phải là nắng mà cứ thích chói chang, đồ giả tạo!
Giao Uyên miệng chửi chửi nếu không vì anh lên tiếng cô đã chửi chết cô ta rồi, cứ tưởng bà đây dễ ức hiếp à? Mơ đi!
Cao Lãnh Khang khoé môi khẽ nhếch, im lặng nhìn cô mèo nhỏ đang xù lông hờn giận.
- Lãnh Khang
- Hửm?
- Em đói...
Đôi mắt to tròn của Giao Uyên chớp chớp nhìn Cao Lãnh Khang
- Khuya rồi, ăn thì ăn rau xanh?
- Gì chứ? Rau xanh? Thôi thôi khỏi thà em nhịn đói còn hơn.
- Về nhà tôi sẽ làm cho em.
- ...
CÁI GÌ? Anh làm á? Đường đường là một vị tổng tại máu lạnh lại tự tay xuống bếp á? Nhỡ cái nhà bếp biến thành tro thì sao? Nghĩ đến những món ăn Cao Lãnh Khang nấu Giao Uyên lại không khỏi bất ổn trong nội tâm của mình.
Cô nhìn anh gật đầu cười trừ.
Dừng xe ở trước sân lớn của Cao gia.
Vì Cao Văn Lạc chưa về người hầu và quản gia cũng đã được dặn là nghỉ ngơi trước nên trong cái biệt thự này bây giờ rất yên tĩnh.
Đảo mắt nhìn xung quanh, Giao Uyên cảm thấy nơi này lúc yên tĩnh thật có chút đáng sợ.
Nghĩ ngợi cô liền dí sát theo anh đến phong bếp
- Ngồi ở phòng ăn chờ tôi.
- E...em đứng đây đợi anh cũng được a...anh cứ làm đi, hìhì
Anh nâng một bên lông mày lên, khoé môi cong cong nhìn cô
- Sợ?
Đùa chứ người như cô không sợ trời không sợ đất gan to lớn mật như vậy...đơn nhiên là sợ ma rồi, cô vốn sinh ra bản tính chẳng ai hay thứ gì nhưng từ khi Trương gia bị giết hại cô bắt đầu sợ.
Cô sợ máu, sợ bóng tối đặc biệt là sợ...ma.
- L...làm gì có chứ, vậy vậy anh cứ làm đi em ra phòng ăn đợi anh
Đúng là cứng đầu mà.
Sợ thì cứ nói thẳng đi bày đặt giả vờ giả vịt.
Đi ra phòng ăn chờ, cô nheo mắt nhìn xung quanh, gương mặt cảnh giác cầm điện thoại đang chiếu đèn pin đi tìm công tắc đèn trong căn phòng này.
Mò mẫm mãi không biết cái công tắc chết tiệt đó ở đâu, cô đành bất đắc dĩ đến bàn ăn ngồi xuống ghế còn không quên co chân lên đề phòng, mắt không ngừng đảo đi liếc lại nhìn xung quanh.
Đang ngồi co chân cảnh giác bỗng một cái mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng qua mũi của Giao Uyên.
Cái bụng của cô đang sôi cồn cào,