Đúng lúc chân cô dừng lại một lần nữa tiếng súng vang lên.
“Tiếng súng này, súng là của Cao Lanhc Khang sao?”
Mặt biển xanh bắt đầu hoà tan với máu của con cá mập nhưng cũng nhanh chóng tan đi.
Giao Uyên đang ngây người đứng nhìn Cao Lãnh Khang cầm khẩu súng trên tay thì tự nhiên cô cảm thấy lưng của mình có gì đó rất lạ.
- Đ…đau quá, s…ao, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Giao Uyên quài tay ra sau để chạm vào tấm lưng của mình.
Cô cảm nhận được cơn đau rõ ràng hơn khi chạm trực tiếp.
“Cái gì vậy? Sao trang phục của mình lại bị rách một mảng thế này? Mà cmn sao xót dữ thần vậy? Đó là g….”
- Máu!?!?!
Giao Uyên đưa tay lên trước mặt xem thì bàn tay cô dính đầy chất lỏng màu đỏ khá loãng vì chúng hoà vào cùng nước biển.
Cao Lãnh Khang đang đi nhanh về phía cô, nghe thấy tiếng la của cô thì anh mau chóng tăng nhanh tốc độ của mình.
- Đi thôi.
- A!
Cao Lãnh Khang nói xong thì ngay lập tức bế xốc cô lên.
Anh nhanh chóng tiến vào đi qua những hàng cây rậm rạp quanh hòn đảo rộng lớn hoang vu này.
- Này, anh đi đâu vậy hả?
Ấn đường hoei cau lại nhìn ngừoi đàn ông ngang ngược bế mình lên.
Cô cất tiếng hỏi.
Cao Lãnh Khang cũng đáp lại, đôi chân ướt vẫn lướt nhanh dưới mặt đất
- Sắp mưa.
“Sắp mưa? Ý anh ta là tìm chỗ để trú mưa hả? Trời má làm ơn nói rõ dùm đi, có thể nói là trú mưa mà? Nói sắp mưa? Ba chấm vậy? Đúng là con người kì quặc mà!!!”
Cô nằm gọn trong vòng tay của Cao Lãnh Khang, cô ngước mặt lên nhìn bầu trời vừa mới trong xanh, nắng cũng vàng rực thế mà bây giờ lại có những dàn mây đen đang lũ lượt kéo đến.
Cứ tưởng sẽ bị cơn mưa làm thêm ướt người lần nữa, Giao Uyên không ngờ Cao Lãnh Khang lại tìm được một cái hang động ngay sau khi những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất.
- Không ngờ lại có một cái hang động ở đây, ha cũng thật là may mắn quá đi.
Giao Uyên được Cao Lãnh Khang bế vào trong nơi hang động ẩm ướt.
Cô cười tươi nói những điều mình nghĩ trong đầu.
Anh đi sâu vào hang động, quan sát một chút rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống
- Au…đ…đau quá!
Cảm nhận được cơn đau càng lúc càng mạnh mẽ, cô khẽ rên lên tiếng đau đớn.
- Đừng động.
Cao Lãnh Khang hơi nhướng mày nhìn vết thương ở trên lưng của cô gái nhỏ, nó như được dán luôn ở trên mắt anh vậy.
“Con cá mập chết tiệt!”
- Ở yên đây.
Anh lên tiếng vừa đủ, ngay sau đó lập tức đứng dậy tách người con gái đang ngồi mệt mỏi dưới đất
- Anh đi đâu vậy hả? Trời sắp mưa rồi?
- Đợi một chút, tôi sẽ quay lại liền.
- Này, anh…
Giao Uyên gọi người đàn ông kia nhưng anh ta đã nhanh chóng đi nhanh ra khỏi hang.
Bóng dáng cũng đã dần mờ rồi mất đi.
Hơi thở càng ngày càng nặng nề hơn, cơ thể đau xót một cách kinh khủng, cô lẩm bẩm nói
- ….Gì, gì vậy…chứ? Mà sao lại ra nông nỗi này, mình…mình sao lại bị thương chứ? Ch…chẳng lẽ…
“ Là con cá mập lúc đó? Cmn, đúng rồi…đ…đau quá…”
Giao Uyên nhớ lại lúc ở dưới biển nghe thấy tiếng súng, chắc là lúc đó con cá mập đến tấn công bọn họ nên mới có tiếng nổ của súng.
“Con cá mập…, hèn nào nó bị mất một bên mắt nhỉ, máu vẫn chảy, quả nhiên! Là anh họ ra tay! Mà cũng khổ thân nó bị mất một bên mắt, ai ya nhưng mà ai bảo nó cắn mình chứ, con cá ngu ngục này…”
“……”
“Mình nghĩ là kình bị thần kinh rồi thì phải! Đã bị thương như vầy rồi lại còn nghĩ linh ta linh tinh, đậu xanh còn tiếc thương cho kẻ đã cắn mình ra nỗng nỗi này chứ? Chết tiệt! Chắc do nãy ở dưới biển nên não bị úng nước rồi!!!”
Giao Uyên bất lực với bản thân, cô định đưa tay lên đạp vào trán thì
“Ách…đ…a.u quá!”
- Au…lại nữa! Quên mất là đang bị thương!
Đôi mắt của cô đang bực bội thì tự nhiên khung cảnh phía trước cô nhìn thấy lại tựa như sương khói mờ ảo, Giao Uyên lờ đờ chớp mắt mạnh, cơ thể mềm nhũn yếu ớt bắt đầu gục xuống, cô ngay lập tức cứ thế bị ngất đi mà không hề có cảm giác.
Cao Lãnh Khang rời đi khỏi hang động, trước khi bế cô vào, anh để ý phía trên bên cạnh mỏm đá gần đó có một loại cỏ có thể cẩm máu lại chữa được vết thương hở.
Gương mặt lạnh lùng nhìn lên trời lại không hề mưa, anh lại bước đi.
Anh đang vươn tay hái lấy một loại thực vật thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng