Giao Uyên nhìn Charles, gương mặt đã thấm chút mệt mỏi.
Cô nhẹ hỏi
- Này anh thật sự không sao chứ?
- Tôi không sao, chút chuyện nhỏ này tôi không trụ được thì còn gì là đàn ông, đúng không?
“Chỉ giỏi cái bốc phét”
- Tôi thấy là anh sắp gục xuống rồi đấy
Giao Uyên bĩu môi nhìn, tự nhiên cô thấy một vệt đỏ chói ngay bắp tay của Charles.
Giao Uyên ngây một lúc, đang ngồi thì bật hẳn dậy, chân từ từ di chuyển đến chỗ của người kia.
- Cô làm gì vậy? Đang bị thương đừng có mà chạy lung tung, không lại rách việc thì…
Cô ngồi xuống cắt ngang lời của đối phương, giọng hơi hoảng của cô cất lên
- Chảy máu,…tay của anh chảy máu rồi/!
- Cái…
Lại bị cắt ngang lời bởi tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài.
Nơi cửa hang động có một tiếng nổ khá lớn làm đả động đến bên trong khiến đá bụi rơi tứ tung.
Giao Uyên bất ngờ giật mình, cô theo bản năng bịt tai úp người xuống, Charles cũng đồng thời ôm đầu và cơ thể bị thương của cô.
Điều này khiến tư thế của hai người có chút thân mật.
Tiếng nổ này là từ thuốc nổ của Cao Lãnh Khang.
Sau khi tảng đá bị anh cho nổ thì anh nhanh chóng tiến vào trong.
Cao Lãnh Khang ấn đường hơi cau lại nhưng cũng chẳng biểu hiện rõ tâm trạng trên gương mặt.
Vẫn là một gương mặt lạnh lùng như thường ngày.
- Charles, Giao Uyên.
Hai người không sao chứ?
Giọng nói cất lên khiến hai con người kia thức tỉnh trong cơn hoảng loạn.
Tuy nhiên giọng nói này khá ấm áp trái ngược với giọng lạnh lẽo của Cao Lãnh Khang.
Là Lâm Văn Trạch, anh ta vừa mới lên tiếng.
Charles nhanhchongs mở mắt tiếp nhận hiện thực.
Nhìn hai người đan ông phía trước rồi nhìn người con gái trong lòng, anh không nhanh không chậm kéo cô dậy.
Cao Lãnh Khang và Lâm Văn Trạch cùng nhau đi đến tuy nhiên miệng vẫn không cử động nố một lời.
Charles lay lay người của Giao Uyên, cô từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là người đàn ông thân đầy vết máu còn đáng sợ hơn vết thương của Charles.
Lần nữa mùi máu tanh xâm chiếm lấy khứu giác của cô, choáng váng một hồi, ý thức dần mất đi cô lập tức bị ngất đi trong vòng tay của người nào đó chỉ nghe thấy tiếng nói của ai đó gọi tên mình.
- Giao Uyên.
Giao Uyên/!
Cao Lãnh Khang nhanh chóng bế cô lên, đôi mắt nhắm tịt gương mặt nhợt nhạt hơn bao giờ.
Anh đi ra khỏi hang động, đôi mắt nhạy bén nhìn vào khoảng không như muốn xé tan nó trong màn đêm tĩnh mịch.
Dương Thanh Hà nhìn thấy màn trước mắt cô ta vô cùng sửng sốt.
“Tr…Trương Giao Uyên? Cô ta…sao lại…không đúng”
- Khang ca, anh đang bị thương để cô ta cho Văn Trạch đi, anh xử lí vết th…
Cao Lãnh Khang không nhìn cô ta, đôi chân dài nhanh chóng bước ngang qua cơ thể của người con gái khiến cô ta kinh ngạc tột cùng
“Anh ấy…lại lơ mình lần nữa…?Nhưng mà… tại sao chứ…mình”
- Khang ca! Cao Lãnh Khang!!!
Cô ta tức điên người, bực bội hét lên tên của người đàn ông.
- Emma, với thái độ của cô bây giờ Jordan câu ta chỉ thấy chán ghét!
Kiera vỗ vai cô, khẽ lên tiếng nhắc nhở.
- Chán ghét ư? Từ trước đến giờ tôi vẫn vậy, anh ấy đều không nói gì kể cả tỏ thái độ, hôm nay lại hoàn toàn ngó lơ tôi, anh ấy…là tại sao?
Dương Thanh Hà trong lòng bực bội, cô ta khẽ chấn động ánh mắt thất thần nhìn người đàn ông phía trước.
Kiera ngán ngẩm lắc đầu, vốn dĩ ai cũng biết Cao Lãnh Khang chẳng hề có cảm xúc với cô ta, anh chẳng qua là nể mặt người bạn thân anh Dương Tử Đằng mà thôi.
Nếu không thì ba cô ta bây giờ là lãnh quân của Mỹ trong một gia tộc lớn mạnh nhất thì anh cũng không nể nang mà thẳng tay đẩy cô ta ra khỏi cuộc sống của anh rồi.
Tất cả chỉ là đều do cô ta ảo tưởng mà ra.
Kiera kéo Tú Ảnh đi đến chiếc trực thăng đậu phía trước, Charles chỉ chào cô một tiếng rồi cũng hờ hững bước qua.
- Tiểu Hà, chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Văn Trạch nhẹ nhàng lên tiếng, Dương Thanh Hà cau mày cô ta thở hắt ra một hơi rồi nhanh chân bước đi.
Tất cả đã lên đầy đủ chiếc trực thăng bắ đầu cất cánh rồi bay lên không trung giữa bầu trời đêm tĩnh mịch.
“Tại sao Khang ca lại ôm cô ta chứ? Anh ấy còn bị thương nữa…Những hành động của anh ấy bây giờ