Lại qua giáng sinh, vẫn còn cơn giá rét nhưng các cửa hàng lại trang trí đồ dùng chờ đợi tết Nguyên đán tới.
Đúng là thời gian trôi nhanh như cún chạy trên đồng mà.
Giao Uyên ngâm mình trong dòng nước ấm, mùi hương sữa tắm nhè nhẹ thoảng mùi như có như không, mùi không hề hắc như những loại khác khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.
“Hết tuyết giờ lại chuyển sang mưa? Trung Quốc Năm nay tan tuyết nhanh đến vậy sao?”
Bước ra khỏi nhà tắm, Giao Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi chân trần không dép cứ thế đi ra ngoài bàn công.
Mưa chính là thứ cô thích.
Cảm giác mới yên bình nhìn từng hạt mưa không nhẹ cũng không xối xả rơi xuống mái hiên, vì xung quanh cô có tấm chắn trong suốt nên nước mưa vì vậy mà không chạm được vào cơ thể mảnh mai xinh đẹp.
Khoác chiếc áo khoác mỏng nên cô cảm nhận rõ từng cơn gió lạnh thổi luồn vào da thịt khiến cô lạnh buốt.
Giao Uyên rõ ràng cảm nhận được nhưng cô vẫn đi tiến đến gần tấm chắn mở nhẹ, cơn mưa dịu đi, hạt nước nhỏ không nghiêng mà rơi thẳng xuống bàn tay trắng mềm.
Gương mặt xinh đẹp không dính chút bụi trần, cô bây giờ vô tư, thuần khiết như một viên ngọc.
Khung cảnh lúc này, một cô gái với mái tóc bạch kim buông xoã dưới cơn mưa lạnh cuối mùa đông hệt như một bức tranh vẽ thực tại.
Sau một lúc ngắm mưa, cô quay trở về phòng ngồi.
Hơi ấm điều hoà lại đột nhập cảm giác trong cô từ đầu đến cuối tất cả đều cảm thấy dễ chịu.
Bên ngoài mưa rơi cô lại nghe thấy tiếng mưa rõ ràng, sự yên bình này là sở thích đặc biệt của cô.
Cô thích những ngày mưa tầm tã nhưng là ngày nghỉ và cô sẽ ở rui rủi trong nhà lười biếng cùng sự tĩnh lặng êm ả.
Giao Uyên mở ti vi lên vô tình lại nghe thấy được lời hát âm thanh quen thuộc.
Căn phòng tăm tối chẳng le lói tia sáng nhỏ nhoi,
Ta không nên để bản thân quen với điều đó.
Nhưng rồi ta vẫn lại có cảm giác gần gũi
Tiếng điều hoà khe khẽ thoảng bên tai.
Nếu ngay cả âm thanh ấy chẳng còn
thì có lẽ thân này đã thực sự ngã gục
Cùng nhau cười nói, cùng nhau đổ lệ.
Dường như những xúc cảm dung dị đó
Từng là mọi thứ trong tôi
Biết bao giờ mới có thể đối diện với người lần nữa,
Khi ấy tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt người và tỏ bày
Rằng tôi đã rất nhớ người.
…
Khi làn sương giăng lối tới ngày tan đi,
Tôi sẽ lao mình chạy trên đôi chân thấm ướt này
Khi ấy xin người hãy trao tôi một vòng tay ôm xiết chặt.
~~~~
Một bài hát nhạc Hàn mà một năm về trước cô nghe nhiều tới mức thuộc cả lời phiên âm.
Nhưng tâm trạng cô lúc này với khi đó tự nhiên lại…sao lại khác nhau thế này?
Tự nhiên nghe xong lại cảm thấy sáo rỗng, một thứ cảm xúc không rõ ràng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô chầm chậm đi đến tắt chiếc tivi, lại ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc như mọi khi.
Tâm trạng khá rối không thể tập trung vào việc trên màn hình laptop.
Vẩn vơ lại nghĩ tới người nào đó.
Chưa bao giờ cô làm việc lại lơ đãng như vậy, tâm trí không thể tập trung một chỗ.
“Cao Lãnh Khang rõ ràng đã về nước, anh ta vậy mà còn chẳng thèm hỏi han mình…Rõ ràng là từ tuần trước….”
Cô úp mặt xuống bàn, gương mặt vừa tươi tỉnh lại trùng xuống, cô thật không hiểu mình lại làm sao rõ ràng rất bình thường tự nhiên gần đây lại hay lơ đãng.
“Mình sao lại…anh ta tên ác ôn này! Tại sao cứ xuất hiện.
Haiiz vẫn là nên đến công ty.”
Cô thay một bộ quần áo ấm áp vừa đủ, xong chân đi nhanh ra khỏi căn biệt thự.
===========================================
Tại căn biệt thự tư nhân khác của Cao Lãnh Khang, Thành phố Bắc Kinh nhiệt độ lại lạnh hơn Quảng Châu khá nhiều.
- Cao Lãnh Khang, tập đoàn Hạ thị lần này công bố đối đầu với cậu, sẽ không sao chứ?
Dylan nhấc tay cầm ly cafe uống một ngụm rồi nói.
Cao Lãnh Khang tay vẫn đánh máy trả lời cho có.
- Không chắc, Hạ thị rất có khả năng sụp đổ.
- Ừm, tôi thấy là chắc chắn đấy, dù sao thì Shine giờ vươn tầm thế giới rồi.
- Tôi không quan tâm.
Đi thôi.
- Đợi chút.
Cao Lãnh Khang gập chiếc laptop đứng dậy rời đi.
Dylan lại uống them một ngụm cafe mới đứng dậy.
Hai con người khiêm tốn nói chuyện vài câu rồi đi thẳng ra phía sau lên xe rời đi khỏi căn biệt thự.
===========================================
- Sếp, lịch trình hôm nay khá ít nhưng đều khá quan trọng.
9 giờ sáng ngày mai cô sẽ có cuộc hẹn với nhà điện ảnh Lucy thưa sếp.
Ngô Tu Kiệt cầm bản lịch trình trên tay, miệng nói, người đứng thẳng đối diện với bàn làm việc