Tất cả đã ổn định ngồi vào bàn ăn, Hứa Nhã Kì quay sang nhìn Triệu Băng Băng hỏi
- Vậy là hôm đó Uyên Uyên không có nhìn nhầm?
- Ùm, tớ đã cố tình vì muốn gặp cậu ấy, nhưng sắp được thì cậu ấy bị ai đó kéo đi, anh ta nhìn rất quen như thể người nổi tiếng ấy.
- Là anh họ của cậu ấy đấy, cậu bây giờ sống ở đâu? Cậu không định ở lại đây hả?
- Tớ…anh hai tớ ở nước ngoài, gia đình tớ phá sản nên chuyển sang đó.
- Nào, mọi người đừng nói nữa, chúng ta ăn đi, nguội hết rồi.
Em ấy sẽ ở đây vài tuần mới đi, nên là…
- Vài tuần á? Ít thế, bọn em còn chưa hàn huyên xong cậu ấy đã phải đi sao?
Lại là câu chuyện cắt ngang, Hứa Nhã Kì nghe Lâm Hàn nói thì cô nói lớn
- Tiểu Kì, đã bảo đợi anh nói hết mà.
- Nhưng mà tiểu Băng cậu ấy…
- Hàn ca nói đúng đấy, chúng ta ăn trước đi.
Giao Uyên vừa nói vừa cười đưa cho Hứa Nhã Kì chiếc xiên chả, Hứa Nhã Kì thấy vậy liền cười đồng ý
- À được.
Đúng là chỉ có Giao Uyên nói mới nghe.
Triệu Băng Băng khẽ cười nhìn Hứa Nhã Kì, thực ngày xưa tính cách cô y hệt cô gái này, bọn họ mới gặp đã ưng ý, liền nói chuyện quên luôn cả ăn.
Giao Uyên không nói gì nhiều, để hai người này nói trước cô không vội.
Lâm Hàn nhìn ba người kia ngồi đối diện mình như thể anh là người ngoài đường tới ăn ké, đáng ra bạn gái anh phải ngồi cạnh anh sao lại thành ra ngồi giữa hai cô gái kia vậy?
- Tiểu Băng, em gầy đi sao?
- H…hả? Em không có.
Lâm Hàn nhìn Triệu Băng Băng hỏi, nghe cô trả lời anh cũng không nói gì thêm, đột nhiên Hứa Nhã Kì lên tiếng hỏi, đúng câu mà Giao Uyên đang thắc mắc
- Hai người quen nhau như thế nào vậy? Anh sao lại quen được tiểu Băng của bọn em?
- Của bọn em…?
Lâm Hàn lẩm bẩm híp mắt nhìn Hứa Nhã Kì, khoé môi giật giật
Hình như cô còn biết bạn gái của anh ra hơn anh nữa, thoạt nhìn hai người như bạn thân lâu năm ấy.
- Hôm đó trời mưa, lần đầu tiên gặp tiểu Băng, em ấy chạy ngang trên đường còn đụng trúng anh, nhà anh gần đó nên mới đưa cô ấy về tránh rét.
Rồi sau đó gặp cô ấy nhiều hoen kết quả như vậy đấy, như hai đứa thấy giờ cô ấy là bạn gái anh.
Triêu Băng Băng ngồi im, cô nhìn Lâm Hàn chăm chăm không nói gì.
- Tình đẹp nhỉ? Như trong mộng ấy.
Hứa Nhã Kì cười tươi rói, cô nhìn Triệu Băng Băng nói, Giao Uyên cất nhẹ giọng, nghiêm túc nhìn Lâm Hàn nói
- Lâm Hàn, tiểu Băng cậu ấy là người vô cùng tốt, là người con gái anh tìm cũng không có người thứ hai có tính cách như vậy, anh nên biết mà nắm thật chặt không thì, có không giữ mất đừng tìm đấy.
Lời nói của cô nghiêm túc ai cũng nghe ra, cô sợ rằng người đàn ông này sẽ thay lòng đổi dạ nhanh như thay áo nên mới nói lời cảnh cáo, nếu là cô gái khác cô đơn nhiên cũng nói nhưng là cách nhẹ giọng không đến nỗi mặt lạnh như bây giờ.
Nhưng cô bạn gái này lại là người cô không ngờ tới, là bạn thân của cô Triệu Băng Băng, đúng là Lâm Hàn đã thay đổi nhưng chưa hẳn là hoàn toàn, nhỡ đâu anh làm những việc bại hoại cô không ngờ vậy thì bạn thân cô sẽ gặp tổn thương, đó là điều mà cô không muốn.
- Anh biết rồi, anh bây giờ chỉ quen mỗi cô ấy thôi, em đừng lo.
Lâm Hàn cười cười nhìn Giao Uyên nói, anh không mấy để ý đến lời “có không giữ mất đừng tìm kia” nhưng mà điều anh nói hoàn toàn là sự thật, anh không quen ai ngoài Triệu Băng Băng cả.
- Uyên Uyên nói đúng đó, nếu anh dám, bọn em sẽ từ mặt anh.
Hứa Nhã Kì nói thêm, Lâm Hàn chỉ biết cười gật gật nhìn cô.
Cô đứng dậy cầm ba chiếc ly đặt xuống bàn một chiếc, cô đưa hai cái còn lại cho Giao Uyên và Triệu Băng Băng
- Chúng ta cạn một ly đi, coi như là chúc mừng tớ và cậu lần đầu gặp mặt và đã tìm thấy cậu.
Triệu Băng Băng cũng nói nhận lấy chiếc ly mà Hứa Nhã Kì đưa, cô nói
- Ừm được, chúng ta…
Đột nhiên Lâm Hàn cất tiếng nhìn Giao Uyên, anh hơi cau mày nói
- Giao Uyên, em không uống được rượu mà?
- Hả? Xì một ly thôi không đến nỗi đâu.
Giao Uyên phẩy phẩy tay không quan tâm lời nói của ai kia, cô cầm chai rượu trước mặt Lâm Hàn lên rót cho từng người.
- Nào! Cạn ly.
Ba người con gái hô lên Lâm Hàn chỉ nhấc ly không chung với bọn họ, nhoẽ