Trong suốt quãng thời gian vừa qua, ngoài việc học, thỉnh thoảng Linh Đan còn bỏ chút thời gian chú ý đến bạn học hoodie đen này.
Những điều xảy ra xung quanh hắn nhìn sơ qua thì thấy cũng thực bình thường, nhưng xem kĩ một chút thì có không ít chuyện khó hiểu.
Dù cho hắn đến lớp vào giữa buổi học, thậm chí là giữa buổi kiểm tra, lang thang trong sân trường sau khi chuông đã reo từ lâu, thi thoảng bị ai đó vô ý đụng ngã, cũng chưa bao giờ có lấy một người liếc nhìn hắn một cái.
Ban đầu, cô còn cho rằng hắn thuộc hàng "con ông cháu cha" kênh kiệu không coi ai ra gì, nhưng khoảng thời gian gần một tháng học tập đã khiến cô phải xem xét lại suy nghĩ của mình.
Cảm giác...!tên này giống như bị cô lập...!Không, giống như bị tẩy chay hơn, chứ không phải là được người khác kiêng nể.
Nhưng đến mức đó thì cũng quá kì lạ rồi, vì ngay cả giáo viên cũng dùng thái độ không quan tâm như vậy, rốt cuộc hắn đã làm gì để nhận lấy sự cô lập tuyệt đối đến thế chứ?
Lỗi nặng thì đáng lẽ sẽ bị trách phạt, bị kiểm điểm, bị đình chỉ, chứ mà bị tẩy chay đến ánh mắt còn không thèm trao thì quá kì lạ rồi.
Không phải những trường hợp tẩy chay sẽ là cô lập, bắt nạt, chơi xấu sao?
Còn đằng này chỉ đơn giản là không để ý thôi.
Hơn nữa, mọi người trong lớp cũng chỉ vừa biết nhau không lâu.
Hắn cũng khối Mười, chỉ mới vào trường có vài tuần, nếu làm gì động trời tại sao cô không biết nhỉ?
Hay là...!hắn bị học lại ha?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy khó hiểu, nhưng cô không có ý định tìm hiểu từ những người xung quanh nữa.
Nhớ lại lần đầu, khi thấy Minh Vy thu sót bài kiểm tra của hắn, cô theo phản xạ gọi với theo:
- Vy ơi, cậu lấy thiếu bài của...!bàn cuối kìa!
Phải rồi, ngay cả tên hắn cô còn chưa biết, tới giọng nói còn chưa nghe bao giờ kia mà.
Khi đó, Minh Vy nghe cô gọi có quay lại, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô:
- Tớ thu đủ bài rồi mà?
Sau đó tiếp tục đi thu những bài khác, để lại Linh Đan với vẻ mặt còn khó hiểu hơn cả Minh Vy.
Mà kẻ bị bỏ quên kia giống như người ngoài cuộc, hoàn toàn không có ý định gọi Minh Vy lại mà nộp bài.
Ngay cả khi Linh Đan gọi khẽ:
- Này, cậu không nộp bài à? Nộp trễ là bị đánh dấu bài đó.
Nhưng kẻ nào đó dường như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn chăm chú vào giấy kiểm tra không biết đã viết cái gì của hắn.
Lần này cũng vậy, hắn chỉ yên tĩnh ngồi đó, giống như một pho tượng, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng ngồi dậy mang theo cặp sách bỏ ra khỏi lớp, chỉ còn lại bài kiểm tra bị bỏ quên nằm trơ trọi trên mặt bàn.
Gió quạt thoảng qua, tờ giấy mỏng không có gì dằn lại liền dễ dàng bị thổi bay đi, vô tình rơi ngay dưới chân Linh Đan.
Cô vốn có chút tò mò, liền không ngần ngại cúi xuống nhặt tờ giấy kiểm tra lên xem.
Ngay giữa trang giấy trắng là hình một con mèo được vẽ bằng bút bi.
Linh Đan cạn lời.
Cô biết ngay là bạn học này không thể làm được bài mà.
Hắn ta làm gì biết đề kiểm tra đâu.
Rốt cuộc hôm nay hắn có mặt trên lớp chỉ để...!vẽ con mèo này đây.
Nét vẽ hơi méo mó một chút, nhưng cũng có thể nhìn ra hình ảnh một con mèo đáng yêu với đôi mắt tròn xoe linh động, mặt mũi có hơi lấm lem một chút nhưng vẫn dễ thương.
Người này...!chắc là một người yêu mèo rồi...
Yêu đến mức giờ kiểm tra còn đi vẽ mèo mà.
Hoặc là hắn chỉ muốn làm một cái gì đó cho đỡ nhàm chán thôi.
Linh Đan chép miệng một cái, lúc này mới nhìn lên góc giấy kiểm tra.
Phía dưới mục tên lớp, có vài dòng chữ nghiêng nghiêng đều đặn:
Tên: Ngô Kỳ Anh.
Mã số: 01.
Lớp 10A5.
"Ngô Kỳ Anh? Thì ra đây là tên của hắn."
Còn cái mã số này, nhìn đến nó cô mới để ý rằng, những lần thầy cô gọi trả bài miệng hoặc gọi học sinh mang vở lên kiểm tra, cho dù là gọi từ số nhỏ trở lên, lại luôn gọi bắt đầu từ số hiệu thứ hai...
Chưa bao giờ gọi số một.
Giống như trong lớp không tồn tại người mang mã số này.
Linh Đan chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Từ lúc còn bé đến năm mười lăm tuổi, cô đều được bồi dưỡng ở gia tộc.
Giống như chị Linh Đơn và một vài anh chị em họ khác, cô được xem là người có tiềm năng và được lựa chọn để bồi dưỡng thành thế hệ thợ săn tiếp theo của gia tộc, có nhiệm vụ góp sức trong công cuộc bảo vệ thế giới Vân Vụ khỏi