Linh Đan vẫn không ngừng giãy giụa trong vòng tay chị gái, đôi mắt bốc hỏa như muốn thiêu rụi bóng dáng trắng tinh phía trước:
- Chị đừng cản em! Hôm nay em phải chém chết hắn!
Linh Đơn dở khóc dở cười:
- Không được chém người vô tội.
- Hắn không có vô tội.
Chị xem hắn đi.
Hắn xem thường em kìa!
- Như vậy cũng không được chém người.
- Em hứa, chém chết hắn rồi sẽ cứu hắn, nhưng em phải chém hắn một cái.
- Thế cũng chỉ cực cho em thôi.
Hơn nữa, có khi em đánh không lại người ta thật...
- Chị! Tới chị cũng nói vậy là sao? Chị bị hắn mê hoặc luôn rồi hả?
- Chị không có.
Em bình tĩnh đã nào...
- Bình tĩnh thế nào được...
Chị em Linh Đan một người kích động một người cố ngăn cản.
Người bình tĩnh nhất ở đây lại là kẻ vừa gây chuyện.
Vô Ưu vô tội nhìn trời một lúc, cuối cùng mới tìm cách chen vào tiếp tục đoạn hội thoại đang dang dở:
- Tôi thật sự muốn đưa hết đá này.
Nếu hai cô không nhận thì chúng cũng sẽ bị bỏ lại đây thôi.
Ngừng một lúc, suy nghĩ gì đó, anh lại tiếp:
- Nếu được, tôi sẽ thường xuyên đến giao đá cho hai cô.
Lần này thì hai chị em dù đang náo loạn đến mấy cũng phải im bặt rồi.
Linh Đơn thì không nén được kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt, còn Linh Đan thì đang tự hỏi liệu công an có ập đến sau mấy lời vừa rồi của hắn không, nghe cứ như là dân tệ nạn xã hội vậy.
Nhưng cái tên đáng ghét này, cô đã cứu mạng hắn, mà hắn còn hết lần này đến lần khác khiến cô tức chết.
Hắn đã tự mình đề nghị như thế, cô mà từ chối thì thẹn với bản thân quá rồi.
- Cái này là anh tự hứa hẹn, không ai ép đâu đó nha.
Sau này đừng có đột nhiên hối hận đến đòi lại đó.
Vô Ưu gật đầu dứt khoát:
- Không đòi.
Ngày nào cũng rơi mà.
Xong việc tôi lại mang tinh thạch về cho cô.
Bây giờ Linh Đan lại thấy đâu đó hình bóng người đàn ông gia đình nghiêm túc hứa hẹn với vợ mình: "Anh sẽ đưa hết tiền lương cho em!"
- Khụ!
Linh Đan cảm thấy bản thân nghĩ ngợi gì linh tinh hết sức.
Chắc chắn là do mỗi lần gặp tên này đều bị hắn làm cho sang chấn tâm lý mới như vậy.
Linh Đơn lúc này cũng bước lên một bước, nghiêm túc cúi đầu một cái:
- Nếu anh đã có lòng, chúng tôi cũng không từ chối.
Số lượng tinh thạch này sẽ giúp cho gia tộc của tôi rất nhiều.
Thật sự cảm ơn anh.
Sau này, nếu anh cần giúp đỡ gì, cứ liên hệ với tôi.
Tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình.
Đến lúc cô gái ngước lên, đã bắt gặp ánh mắt bàng bạc đầy nhu tình, bất giác ngẩn ngơ.
Giống như bị cuốn vào một hố sâu thăm thẳm, cả linh hồn đều bị mê hoặc, phút chốc quên luôn bản thân là ai.
Thế nhưng khoảnh khắc đó nhanh chóng chấm dứt khi hàng mi dài nào đó đã cụp xuống che đi đôi đồng tử bạc xinh đẹp.
Linh Đơn bừng tỉnh, nhận ra hành động của bản thân vừa rồi có hơi...!kì, lập tức cảm thấy lúng túng.
Cũng may là chàng trai có vẻ không để ý gì, chỉ lịch sự cúi đầu rồi nhẹ nhàng từ biệt hai câu liền rời đi.
Bóng dáng dong dỏng cao với chiếc ô giấy trắng chầm chậm biến mất trong bóng đêm.
- Hừ, may là hắn chuồn nhanh.
Cái tên đó rõ ràng có ý đồ với chị.
Linh Đan liếc xéo phương hướng chàng trai vừa rời đi, lúc này mới cất thanh chủy thủ vừa được rót ma lực xanh lam lại vào vỏ.
Nếu không phải thấy hắn có chút thành ý, cô đã động tay rồi, vậy mà cô vừa lơ là có xíu là hắn đã giở trò câu hồn chị Đơn.
Lần sau phải cảnh giác với hắn nhiều hơn mới được.
Tốt nhất là không để hắn gặp chị luôn, chứ cái tên này, nói chuyện toàn khiến người ta đớ lưỡi tức chết.
Chị Đơn mà có ý gì với hắn, sau này ngày ngày gặp mặt, hai chị em cô chắc sống không thọ.
- Hm...!Mà hắn ta chắc đã tìm được đồng đội của mình rồi.
Em không tin hắn đi lẻ mà có thể có chiến tích cỡ này đâu.
Thậm chí tới vũ khí của hắn còn không thấy mặt mũi nữa mà.
- Có thể anh ta nghiêng hẳn về sử dụng ma pháp, hoặc là có năng lực đặc biệt riêng.
- Cái đó thì em không rõ nữa...!Em chỉ thấy giữa đêm mà xách theo ô là không có bình thường rồi.
Lần trước hắn nói mang ô để che nắng, che cái nắng gì ở giữa rừng giữa đêm thế này chứ? Che ánh trăng à? Đi săn từ tối tới sáng mà xách theo ô che nắng.
Ngộ ghê...!
Linh Đơn phì cười.
Đứa em gái này có vẻ không thiện cảm với chàng trai kia rồi.
- Kệ anh ta đi.
Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.
Cái liên quan, là đống tinh thạch đang bay xung quanh hai chị em mình nè.
Nói xong, cô tiện tay cầm lấy một viên tinh thạch trong suốt óng ánh không chút tạp chất, yêu thích mân mê trong tay, lòng thầm khen người tinh luyện nó có kĩ thuật thật tốt, sau đó mới mang cất đi.
Linh Đan thấy chị cao hứng, nét mặt cũng giãn ra, cười tươi cùng chị "hái" tinh thạch:
- Chị nói đúng.
Mấy cái này mới là liên quan đến chúng ta.
Những viên tinh thạch khá ngoan ngoãn, chỉ cần hai cô gái chạm tay vào thì liền nhẹ nhàng rơi xuống, có