Chị, em không thể làm được...
Linh Đan đứng đó, bàn tay đang nắm chủy thủ khẽ run lên.
Dường như việc mà Linh Đơn vừa đề cập đến còn khó chấp nhận hơn cả việc cô phải chiến đấu với quái triều suốt hơn một giờ qua.
Linh Đơn vẫn kiên nhẫn thuyết phục:
- Đan, chúng ta là chị em, chúng ta đều suy nghĩ giống nhau.
Chị muốn em được sống, ngược lại em cũng muốn chị sống có phải không? Đây là cách duy nhất để chúng ta được như ý nguyện.
Cả chị, và em, không thiếu một người.
Nói đoạn, Linh Đơn dang hai cánh tay, hơi ngước lên để chiếc cổ thanh mảnh trắng ngần lộ rõ:
- Chúng ta có thể cùng nhau kéo dài thời gian.
Linh lực còn lại từ vòng tròn ma pháp chữa trị hãy để dành riêng cho em, cả ma pháp bảo hộ nữa.
Chị sẽ cố gắng không để bản thân bị thương quá nhiều.
Còn bây giờ, Đan, ra tay đi!
- Không được.
- Linh Đan gần như gào lên - Tại sao lại bắt em làm điều này chứ? Nó quá nguy hiểm.
Ai mà biết năng lực của em có giới hạn hay không, rồi lỡ như chị gặp bất trắc gì mà em không kịp ứng cứu thì sao? Hơn nữa, đó là chị, làm sao em có thể xuống tay chứ?
- Em phải làm.
- Linh Đơn kiên định nhìn em gái, hoàn toàn không có ý định để Linh Đan từ chối - Nếu em không làm, chị sẽ hóa thành Khiên cho em.
Linh Đan sững sờ.
Cô không nghĩ rằng chị ấy kiên quyết đến thế.
Hóa Khiên...!Đây cũng chính là tự sát, chấp nhận hi sinh cả bản thân mình để tạo nên lớp phòng ngự bất khả xâm phạm trong một thời gian ngắn cho người muốn bảo hộ, mà trong tình huống này đây, người mà chị ấy muốn che chở ngoài cô ra thì còn ai nữa chứ?
Nước mắt trào ra trên gương mặt lấm lem của cô.
Cô biết chị không dọa mình.
Chị ấy chắc chắn sẽ làm như vậy.
Dù rằng cả hai chị em có tính cách rất riêng biệt, nhưng cô biết một điều mà chị lẫn cô đều rất giống nhau, đó là sự quyết tâm, một khi đã muốn làm cái gì thì sẽ làm cho kì được, nhất là khi điều đó có ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của người thân.
- Được rồi...!Em sẽ cố gắng...!dứt khoát nhất có thể.
Linh Đan cắn răng, đưa tay quẹt vội nước mắt.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung rồi nhưng uất nghẹn trong lòng vẫn không vơi đi chút nào.
Tay cô giữ chặt chuôi chủy thủ, ngọn lửa ma pháp xanh lam bao quanh nó nhanh chóng được thu hồi.
Nhận thấy những sợi ánh sáng của chị đã quá mỏng manh, có thể sẽ đứt trong tích tắc nữa, cô biết mình không còn đường lui, đành phải cố gắng giữ cho tay thôi không run lên từng hồi.
Nếu run tay, trật mục tiêu, chị ấy sẽ đau...
Cô gái mím môi, ánh mắt kiên định.
Lưỡi chủy thủ sắc bén giơ cao, trong sát na bổ thẳng đến chiếc cổ trắng ngần của chị mình.
"Keng".
Tay Linh Đan đột ngột đau nhức.
Lưỡi chủy thủ gãy đôi trong ánh mắt sửng sốt của cô, sau đó rơi xuống đánh "coong" một tiếng khô khốc trên mặt đất.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Có thứ gì đó vừa va chạm vào chủy thủ, hình như là một viên đá?
Linh Đan không kịp có thời gian nghi hoặc bởi vì lưới dây ánh sáng đã đứt vụn rồi.
Bầy quái vật lập tức ồ ạt xông tới, mở những chiếc mồm máu tanh tưởi muốn nuốt chửng cả hai cô gái.
Đúng lúc ấy, tiếng sáo cao vút bén nhọn vang lên.
Cả bầy lũ quái vật đột ngột khựng lại trong vài giây, và cũng chỉ cần vài giây đó thôi, cục diện thoáng chốc đã thay đổi rồi.
Từ trên không trung, một bóng người nháy mắt xuất hiện, y phục màu tuyết theo gió tung bay, chiếc ô trắng mở rộng mang người đến đáp đất nhẹ nhàng ngay trước mặt hai chị em họ Linh còn đang ngây ngốc.
Trong khoảnh khắc, Linh Đan đã nghĩ đó là một thiên sứ mà ông trời gửi đến để cứu giúp chị em cô, nhưng rồi ngay sau đó cô sực nhớ, cô cũng có quen biết một người có diện mạo thiên sứ như thế.
- Vô...!Ưu?
Dù chỉ thấy bóng lưng và một góc mặt của anh, Linh Đan vẫn chắc chắn bản thân nhận đúng người.
Người như thế, nếu có đặt giữa đám đông cũng không thể nhầm lẫn với ai được.
- A...!Cẩn thận...
"G...!ràooo..."
Đám quái vật sau vài giây khựng lại càng trở nên tức giận điên cuồng xông đến.
Thế nhưng, khoảnh khắc ngay sau đó có lẽ là suốt cuộc