Hm...!Để tiện xưng hô, tôi tên Linh Đan, mười sáu tuổi.
Còn anh?
Chàng trai vừa nuốt ngụm trà cuối cùng.
Không biết có phải do ban đầu bị uống trà nóng không mà khóe mắt có chút ửng đỏ rồi.
Nghe hỏi tới tên, dường như anh chợt nhớ đến cái gì, liền quay qua quay lại tìm kiếm.
- Anh tìm mấy cái này hả?
Linh Đan tiện tay rút từ một túi ánh sáng ra chiếc ô giấy và cây sáo ngọc đồng bộ một màu trắng.
Đôi mắt bàng bạc hình như vừa sáng lên.
Chàng trai nhận lại đồ của mình, khe khẽ thở phào một hơi.
Không biết sao Linh Đan lại cảm thấy hình ảnh trước mắt là một đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi yêu thích.
Hành động tiếp theo của chàng trai lại khiến cô tò mò quan sát hơn.
Anh cúi đầu lần tay về phía chuôi chiếc ô giấy.
Nơi đó, có khắc một chữ "Vô".
Ban nãy cô không chú ý chiếc ô lắm, chỉ mải ngắm cây sáo.
Bây giờ ngẫm lại cũng thấy có điểm kì lạ.
Chủ nhân thì bị đánh đến tan tác như thế mà chiếc ô bằng giấy này lại chẳng có nửa điểm sứt mẻ.
Hm..
Không lẽ bây giờ xin mượn xem kĩ một chút nhỉ?
Ánh mắt chàng trai có chút hoài niệm.
Mấy ngón tay lướt trên chữ "Vô" phía chuôi ô, cuối cùng mới ngẩng đầu chậm rãi trả lời:
- Vô Ưu.
- Hả?
- Tên của tôi là Vô Ưu.
Linh Đan hơi ngẩn người.
Giọng nói của người này, sau khi uống trà thông giọng, không nghĩ là sẽ dễ nghe đến vậy.
Có chút tông trầm, nhưng lại nhẹ nhàng lắm, còn ấm nữa.
Người đẹp, âm thanh cũng đẹp, khiến cho Linh Đan cảm thấy đêm nay dù bị thức trắng cũng không đến nỗi tệ.
- Đừng nói với tôi là vừa rồi anh quên mất tên của mình nên mới tìm cái ô đó nhìn lại nha.
- ...
Ai đó nói với cô là câu nói đùa vừa rồi không đúng đi.
Sao cô có cảm giác hắn ta vừa chột dạ nhỉ?
Linh cảm mách bảo cô không nên hỏi tiếp, nhưng nếu cô im lặng thì không biết cái không khí trầm lắng này sẽ kéo dài bao lâu đây.
Kia rõ ràng là một kẻ không biết bắt chuyện.
Cô còn chưa đạt được mục đích của mình, không thể im lặng được.
- Tên anh lạ tai ha? Nhưng nghe hay đó.
Vậy, còn tuổi của anh?
Ai đó rũ mắt:
- ...!Không nhớ rõ.
- ...
Thôi được rồi, nhìn kiểu gì thì anh ta cũng lớn hơn cô, vậy nên vấn đề tuổi tác có thể không cần đề cập tới, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Cuối cùng Linh Đan quyết định vào vấn đề chính:
- Anh đi với bạn đúng không? Hiện tại anh biết họ ở đâu không?
Đôi mắt bàng bạc thoáng mờ mịt:
- Bạn nào?
- Bạn cùng nhóm đi săn với anh chứ bạn nào?
- Đi săn?
- Săn bọn quái vật chứ gì nữa...
- Quái vật?
- Là cái bọn tấn công anh đó!
Vô Ưu ngẫm nghĩ cái gì đó, cuối cùng không hỏi lại nữa mà phản bác:
- Chúng là sinh vật Cõi Âm.
Linh Đan cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu rồi.
Cô đưa tay bóp bóp trán:
- Rồi rồi, tôi không quản anh gọi chúng là gì.
Bây giờ nói thẳng nè, tôi vừa cứu anh một mạng.
Vô Ưu, anh...!nên nghĩ đến chuyện báo đáp chứ nhỉ?
Chàng trai hình như có chút khó xử, mãi một lúc mới mấp máy môi:
- Tôi không thể bỏ sáo và ô của mình được.
Khóe miệng Linh Đan méo xệch:
- Tôi lấy mấy cái đó làm gì?
- Ngoài hai thứ này, tôi còn gì đâu? Tôi phải báo đáp thế nào?
Nhìn dung mạo cực phẩm với biểu hiện đầy ngây ngô trước mặt, suýt chút nữa Linh Đan đã mất khống chế mà phun ra mấy tiếng "lấy thân báo đáp", may mà cô còn kịp thời phanh lại.
Người này, có vẻ là lớn hơn cô thật đó, còn mạnh hơn cô nữa, nhưng mà dường như kiến thức giao tiếp thông thường của anh ta còn hạn chế.
Không nói thẳng ra thì anh ta sẽ không hiểu.
Đối với người khác, cô có thể sẽ cho rằng người ta cố tình giả ngốc, nhưng với tên này, cô kết luận hắn ngốc thật, không có giả.
Linh Đan hắng giọng, chỉ tay vào những chiếc túi ánh sáng đã được mở ra, để lộ bên trong là đầy ắp tinh thể trong suốt, chính là những hắc thạch đã trải qua thanh tẩy rơi rớt đầy đường mà cô và chị đã thu gom ban nãy.
- Thứ tôi cần là những tinh thể này.
Vũ khí của chúng tôi được bào chế từ chúng.
Tôi sẽ không làm khó anh, tôi chỉ cần một phần...
- Vậy cô giữ lại hết đi.
Ai đó kết luận cái rụp.
Không gian chợt rơi vào yên tĩnh.
Linh Đan nghĩ rằng tai mình lùng bùng rồi.
Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp đó hòng xem hắn có phải vừa nói đùa với cô không.
Vô Ưu cũng không tránh né cô, chỉ tĩnh lặng ngồi đó mặt đối mặt.
Kết quả cô là người phải dời mắt đi.
Nhìn lâu thêm một chút, có khi cả hồn phách của cô cũng bị hút mất.
- Anh...!không đùa chứ? Anh