Loạn Cổ Thiên Tôn

Bi Thương


trước sau

Hồng Lĩnh sơn mạch là một dãy núi lớn trải dài đến vài chục dặm.

Nơi đây dân cư thưa thớt, Ngọc Lam đế quốc cũng không phải quá quan tâm đến nơi này, dù sao khoảng cách với hoàng đô cũng hơn mười mấy ngàn dặm đường. Người bình thường muốn băng qua vô số địa hình hiểm trở núi non trùng điệp để qua lại giữa hai bên cùng đi tây trúc thỉnh kinh cũng không sai biệt lắm khó khăn như nhau.

Nhưng nơi đây lại vô cùng lí tưởng để cho những người cầu tiên học đạo đến để thanh tu. Họ tìm những chốn cách xa hồng trần lập đạo tràng, ngày ngày tắm dưới ánh trăng, nuốt nạp tinh thần.

Nhưng ở đâu có người thì ở đó sẽ có tranh đấu, ngay cả Hồng Lĩnh sơn mạch tuy bề ngoài cho người ta cảm giác hài hoà yên bình nhưng ẩn sâu bên trong lại là máu chảy thành sông, thây chất đầy đất.

Tu tiên giả đến đây lập vô số tông phái lớn nhỏ, tranh cướp địa bàn, đoạt môn đồ thường xuyên xảy ra.

Nhưng họ vẫn giữ được nguyên tắc của mình, không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của phàm nhân.

Chính vì thế mà người của tiểu thôn nhìn thấy tiên nhân bay qua lần cuối là vào hơn sáu mươi năm trước.

Nhưng đoạn thời gian này vô số thôn làng đã bị huyết tẩy sạch sẽ, thủ đoạn tàn độc. Nam giết nữ hiếp, cảnh tượng khắp nơi là máu tanh.

Lúc này đây, sau khi trốn thoát được khỏi thảm kịch kia thì Hàn Cổ cùng tiểu Hân Nhi vẫn đang yên lặng trốn dưới bụi cây.

Cô bé này có lẽ vì trải qua một ngày mệt mỏi cùng sợ hãi mà đã mệt lả ngủ thiếp đi. Nhưng khuôn mặt non nớt kia thỉnh thoảng sẽ khẽ nhăn mày, hai cái tay bé nhỏ của nàng thì nắm chặt lấy áo Hàn Cổ.

" Haizz, Hân Nhi quá đáng thương, bây giờ có lẽ ta chính là người thân duy nhất của nàng, Từ thúc thúc hẳn cũng khó mà thoát nổi độc thủ của đám ác nhân kia."

Hàn Cổ âm thầm thở dài, hắn không biết tương lai sẽ còn xảy ra những truyện gì nữa đây. Dù sao xuyên không qua thế giới này hơn mười năm năm nhưng hắn cũng chỉ tiếp xúc với mấy người trong thôn, nay phải trải qua một trận biến cố như vậy đã khiến hắn thấy sợ hãi sâu trong nội tâm.

Đồng thời một trận vô biên lửa giận cũng bốc cao trong lòng hắn, hắn thật hận chính mình tại sao không đủ mạnh để cứu tất cả. Dù cho trước đây hắn thường bị đuổi đánh vì ăn trộm gà hay bị mọi đám trẻ coi thường nhưng cũng không cản trở mong muốn báo thù cho thôn dân.

Cứ thế đến sáng sớm hôm sau, qua một đêm dài dùng linh lực hộ thể cũng khiến hắn suy yếu không chịu được, bụng cũng truyền đến cảm giác đói cồn cào.

Hàn Cổ cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt khả ái dễ thương đang say ngủ kia, hắn không biết khi cô bé đối mặt với sự thật là phụ thân của nàng đã mất thì liệu sẽ như thế nào. Cô bé này tuy bình thường luôn tỏ ra là mình ổn nhưng thực chất hắn biết cô bé sẽ thỉnh thoảng ngồi ôm di vật của mẫu thân mà lặng lẽ khóc.

Giờ đây người mà mà nàng luôn luôn dựa vào có thể đã mãi mãi ra đi, điều này khiến Hàn Cổ thật sự không biết nên làm như thế nào.

Mặt trời giờ đây cũng đã lên cao thêm một ít, ánh thái dương buổi sáng sớm chiếu xuống từng tán cây xanh mướt.

Tiểu Hân Nhi giờ đây khẽ cựa quậy, nàng đưa tay dụi mắt rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy bản thân đang cuộn tròn trong lòng của Hàn Cổ thì khuôn mặt khẽ đỏ hồng.

Hàn Cổ từ trong suy nghĩ tỉnh lại, hắn khẽ cúi xuống mỉm cười với cô bé.

- Tiểu Hân Nhi, muội cuối cùng cũng chịu dậy rồi.

Cô bé hiển nhiên đã nhớ ra mọi việc hôm qua liền run giọng hỏi:" Hàn ca ca, ngày hôm qua..." Nói đến đây nàng đã không còn đủ can điểm tiếp tục, khuôn mặt lộ ra vẻ cầu khẩn Hàn Cổ cho nàng biết tất cả mọi chuyện hôm qua cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hàn Cổ vành mắt cũng đỏ lên, hắn thật không đủ dũng khí để nói cho nàng biết mọi chuyện, nói cho nàng biết thôn làng đã bị đồ sát tất cả, nói cho nàng biết phụ thân của nàng có thể cũng đã vĩnh viễn rời xa nhân thế.

Hắn cũng chỉ đành im lặng không muốn nói gì hết mà chỉ lặng lẽ lấy ra một cái bánh gạo đưa cho nàng.

- Hân Nhi, mau ăn đi, ăn xong chúng ta cùng quay trở lại trong thôn một chuyến.

Cô bé cả người ngây ra như bị sét đánh, nàng cuống quýt lay tay của hắn gấp gáp hỏi:" Ca ca, phụ thân của muội đâu rồi, phụ thân của muội ở đâu". Nàng khóc oà lên kêu khóc.

Hàn Cổ đến bây giờ cũng không thể
nào kìm lòng được nữa, hắn cũng cứ như thế khóc lên thật to.

Từ khi xuyên không đến nay thì đây là lần thứ hai hắn khóc, kể từ lúc phụ mẫu chết thảm khi hắn còn nhỏ thì Hàn Cổ cũng vẫn luôn kiên cường chống đỡ tất cả khó khăn trong cuộc sống.

Đói thì liền đi làm thuê đổi lương thực, kẻ nào dám trêu chọc hắn đều trả thù.

Khi đã khóc đến thấm mệt, cổ họng thì trở lên khản đặc, nước mắt cũng đã như muốn cạn khô thì cả hai mới ngừng lại. Hàn Cổ ngồi thừ người ra im lặng không nói, bầu không khí trở lên vô cùng nặng nề ngột ngạt.

Từng cái khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong suy nghĩ hắn, Từ thúc thúc luôn coi hắn giống như con đẻ của mình, Hổ thẩm thâm giận giữ chửi bới mỗi khi phát hiện hắn đang trộm gà, vẻ mặt đáng ghét của hai tên huynh đệ họ Lý giờ đây cũng trở lên thuận mắt hơn nhiều.

Hàn Cổ cố nén những cảm xúc hỗn tạp trong lòng lại rồi bế cô bé lên nhẹ nhàng nói:" Hân Nhi, ta đưa muội về thôn tìm cha". Hắn bây giờ cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Từ thúc bình yên không có chuyện gì.

Tiểu Hân Nhi bây giờ dù đang vô cùng đau khổ cùng thất lạc nhưng khi được hắn bế lên nhẹ nhàng an ủi thì liền không hiểu thấu có cảm giác vô cùng bình an. Nàng thậm chí có ảo giác rằng chỉ cần có Hàn ca ca thì mọi chuyện khó khăn trên đời này đều không thể làm mình tổn thương.

Nàng khẽ úp mặt vào ngực Hàn Cổ, tuy là một thiếu niên thôn dã nhưng cơ thể của hắn trải qua tu luyện cùng linh khí tẩy rửa kinh mạch tạp chất mà tinh khiết hơn bình thường, toả ra một mùi cơ thể nhẹ nhàng dễ chịu.

Tiểu Hân Nhi úp mặt vào ngực hắn hưởng thụ cái cảm giác an toàn này, sau khi trai qua sự việc ngày hôm qua nàng thật sự cần một chỗ để có thể dựa vào.

Quay trở về sơn thôn theo lối cũ, sau khi cẩn thận thăm dò tình hình và xác định là đã an toàn thì Hàn Cổ mới nhẹ nhàng tiến về nhà của mình.

Nhưng nhà của hắn bây giờ lại vô cùng kinh dị, hắn vội vàng che mắt của Hân Nhi đi, nếu nàng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia thì chắc chắn không chịu nổi.

Trước cổng nhà hắn là một mảng lớn máu tươi đã khô lại, trong sân nằm lăn lóc mấy cái đầu của vài thiếu nữ hôm qua đứng nhìn trộm hắn. Nhưng càng đáng sợ hơn là vài cái xác trong tình trạng loã thể nằm ngổn ngang ở bên trong nhà của hắn, thảm trạng thê thảm đến không lỡ nhìn, máu tươi nhiễm đỏ sàn nhà, người còn nguyên vẹn cái đầu thì trên mặt thâm tím như bị đánh đập rất tàn nhẫn, người không còn đầu thì cả cơ thể cũng đã tím đen chứng minh cho thảm cảnh địa ngục ngày hôm qua.

Hàn Cổ lúc này dù tâm lí vững vàng đến đâu cũng quả thật không thể chịu nổi, hắn ôm miệng vội chạy ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo.

- Đáng chết, bọn khốn súc sinh các ngươi, ta thề khi ta trở lên mạnh mẽ ta sẽ tìm tất cả các ngươi rồi lăng trì toàn bộ.

Hắn bi thương mà thề độc, đây tất cả đều như thân nhân của hắn, sinh ra và lớn lên trong cùng một thôn làng, thỉnh thoảng vài người sẽ còn chạy ra e thẹn muốn bắt chuyện với hắn, thường hay chọc ghẹo hắn rồi cười khúc khích trốn ra xa.

Nay phải nhìn những người tuy cuộc sống khó khăn vất vả nhưng luôn lạc quan yêu đời ngày đó chết thảm đầy khuất nhục như vậy càng khiến Hàn Cổ khao khát trở lên mạnh mẽ.

Hắn muốn làm chủ cuộc đời của mình, muốn bảo vệ tất cả thân nhân, muốn tiêu diệt toàn bộ kẻ xấu xa trên đời này.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện