Duyên phận gặp lại sau bao năm xa cách.
Bao năm nay cô là người sống bằng cách nhìn sắc mặt người khác, Trình Giai Lạc còn không thèm che giấu, biểu thị sự khinh miệt cùng ngạo mạn trắng trợn, cô gần như nhận ra ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn vờ như không nhận ra, lại nở nụ cười với Trình Giai Lạc: "Không đủ, thêm năm nghìn đi. Đồ của cậu đâu chỉ nặng, là siêu nặng."
Trình Giai Lạc mạnh tay chụp lấy đồng xu đang xoay trên bàn, bàn tay va chạm với mặt bàn phát ra tiếng vang chói tai, đâm vào trong lòng Phó Tư Điềm.
"Vậy thêm năm đồng nhé?" Thái độ của Trình Giai Lạc không có chút nào là muốn giỡn với cô, cậu ta hất cằm, cười như không cười nhìn Phó Tư Điềm: "Tôi nghe nói những người vừa học vừa làm như các cậu có rất nhiều loại công việc bán thời gian, hỗ trợ gọi cơm, lấy bưu phẩm cũng là một dạng để kiếm thêm thu nhập. Trước đây là do tôi không hiểu tình hình nên khất nợ cậu mấy lần, ngại quá."
Phó Tư Điềm đeo túi đi ngang qua Trình Giai Lạc, đi đến bồn rửa tay cạnh ban công. Cô đưa lưng về phía Trình Giai Lạc, dùng hết sức xoa lấy dấu hằn do túi dệt tạo ra trên hai tay, bình tĩnh trả lời: "Mình cũng có nghe nói, có điều mình không làm công việc chạy vặt này, cậu hiểu lầm rồi."
Cô tắt nước, trở vào trong ký túc xá, đứng sau lưng Trình Giai Lạc, duỗi tay cầm lấy một viên kẹo trên bàn Trình Giai Lạc, khẽ nói: "Nếu cậu ngại thì lấy viên kẹo này đi. Lần đầu tiên lấy bưu phẩm giúp cậu cậu cũng cho mình một viên, nói là hàng nhập khẩu. Rất mắc tiền, mình cũng không bị lỗ."
Cô nở nụ cười thân thiện vốn có. Như thể nắm đấm đánh nhầm vào bông gòn, Trình Giai Lạc nhất thời không nhìn thấu rốt cuộc Phó Tư Điềm có biết là cậu ta đang chế nhạo cô hay không.
Trước đây cậu ta cảm thấy khuôn mặt thanh tú yếu đuối này rất vô hại, khiến người khác không cách nào nảy sinh ác ý, bây giờ nhìn lại không biết sao lại thấy khuôn mặt này buồn nôn, đạo đức giả. Thật sự nuốt không trôi, Trình Giai Lạc nói thẳng: "So ra vẫn đâu mắc bằng bánh trung thu Thời Ý cho cậu hôm qua, nếu mà lúc đó tôi tặng cậu nhiều hơn thì được rồi, cậu nói có đúng không?"
Quả nhiên là việc cô bỏ phiếu cho Thời Ý. Khi thanh đao thật sự hạ xuống, Phó Tư Điềm lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cửa phòng tắm "cạch" một tiếng mở ra, Trương Lộ Lộ quấn tóc bưng thau rửa mặt, nhìn thấy ba người đang đứng giằng co bên cửa sổ sát sàn, lắp bắp: "Có... có chuyện gì vậy?"
Phó Tư Điềm và Trình Giai Lạc chưa lên tiếng, La Thiến đã đứng lên, trao đổi ánh mắt với Trình Giai Lạc, trả lời đầy ẩn ý: "Không có gì hết, thảo luận vật giá chút thôi. Mình đi lấy thức ăn nhanh."
Trương Lộ Lộ tưởng thật, đặt sữa rửa mặt lên giá sách trên rương đồ, "Sao tự nhiên lại quan tâm dân sinh đại sự vậy?"
Trình Giai Lạc cũng đứng lên trở về giường của mình, trả lời: "Sợ có ngày mình bị người ta đem bán chứ sao."
"Hả? Cái gì với cái gì cơ?" Trương Lộ Lộ không nghe rõ.
Phó Tư Điềm đứng ngẩn ra tại chỗ, viên kẹo trong lòng bàn tay cứng đến phát đau.
"Điềm Điềm?" Trương Lộ Lộ khều cô.
Phó Tư Điềm nhìn lại, vẫn là dáng vẻ ôn hòa dịu dàng. Cô cởi túi xách, đưa trái cây cho Trương Lộ Lộ, áy náy nói: "Chủ quán nói hôm nay hết thanh long rồi."
Trương Lộ Lộ cười hì hì: "Không sao không sao, có ăn là được rồi." Cô ấy xiên một miếng đưa đến bên miệng Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm lắc đầu, nói dối mình đã ăn no rồi, sau đó cũng leo lên giường.
Trương Lộ Lộ cắn dưa hấu, trực giác mách bảo ký túc xá có gì đó không đúng lắm nhưng lại không tìm được lí do, lắc lắc đầu, cho rằng là do bản thân mình nghĩ nhiều.
Ba ngày sau, sau khi liên tục thấy Trình Giai Lạc nhắm vào Phó Tư Điềm vài lần, rốt cuộc Trương Lộ Lộ cũng lờ mờ nhận ra – thật sự là có gì đó không đúng!
Tiết một tiết hai buổi sáng không có lớp, Phó Tư Điềm sợ làm ồn đến mọi người, cố gắng nhịn đến tám giờ mới dám rời giường, chuẩn bị đến căn tin ăn cơm. Trong ký túc xá cô nổi danh là động tác cực nhẹ nhàng, Trương Lộ Lộ còn cho rằng cô là mèo. Nhưng cho dù cẩn thận cỡ nào, Trình Giai Lạc cũng có thể kiếm chuyện mắng: "Ai vậy, nhẹ chút được không, không ngủ cũng phải để người khác ngủ chứ?"
Mười giờ tối, Tống Sở Nguyên và Chu Na lớp 5 có hoạt động nên về muộn. Bốn người trong ký túc xá đều đã lên giường, La Thiến tắt đèn. Phó Tư Điềm đang gấp rút chuẩn bị bài phát biểu cho cuộc họp của khoa, dùng rèm giường che kín ánh sáng, bật đèn bàn nhỏ lên, chỉ có một tí ánh sáng lọt ra khe hở mà thôi. Giữa trưa hôm sau, Trình Giai Lạc bắt đầu bóng gió trong vòng bạn bè: Có một số người thật sự thích đề cao bản thân, tắt đèn rồi nhưng một chút ý thức cũng không có? Biết sống sao cho vừa đây.
La Thiến bình luận: Tội nghiệp cậu quá, cũng tội nghiệp mình luôn.
Sáng thứ sáu lên lớp, Thời Ý đi ra ngoài cùng bí thư chi bộ đoàn lớp bên cạnh, có vẻ là định đến văn phòng của người hướng dẫn để họp. Lúc đi ngang qua Phó Tư Điềm và Trương Lộ Lộ, cô ấy cố ý dừng lại nhắc nhở Phó Tư Điềm một câu: "Nếu tiện thì bây giờ cậu dùng điện thoại điền vào bảng tình hình gia đình được không? Người hướng dẫn đang hối mình."
Phó Tư Điềm ngớ ra một lúc mới có phản ứng, xấu hổ trả lời: "Ôi, được chứ, ngại quá."
Khóe miệng Thời Ý cong nhẹ, lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Cuối cùng Trương Lộ Lộ nhịn không được: "Tình hình gì, bảng tình hình gia đình hôm qua hai đứa mình điền rồi gửi luôn vô nhóm chat ký túc xá rồi mà?" Vì tiện cho việc thống kê, Thời Ý gom mọi người lại thành từng ký túc xá, điền xong thì nộp cho ký túc xá trưởng, sau đó ký túc xá trưởng chỉnh sửa tập hợp đủ rồi thì gửi cho cô ấy.
Ký túc xá trưởng của 1317 là Trình Giai Lạc.
Không cần nghĩ nhiều Phó Tư Điềm cũng biết tài liệu của mình ở đâu rồi.
"Điềm Điềm, cậu với Lạc Lạc có chuyện gì vậy? Mấy ngày nay cậu ấy cứ như ăn phải thuốc nổ ấy." Trương Lộ Lộ đè thấp giọng hỏi.
Đầu ngón tay Phó Tư Điềm đang bấm điện thoại thoáng ngừng lại, rũ mi nói: "Mình làm cậu ấy không vui, cậu ấy đang giận mình. Không sao đâu, từ từ sẽ ổn thôi."
Trương Lộ Lộ muốn hỏi xem là chuyện gì, nhưng nhìn Phó Tư Điềm có vẻ không muốn nói thêm liền cắn răng không hỏi nữa.
Phó Tư Điềm tìm được tờ khai của mình trong nhóm chat ký túc xá, gửi cho Thời Ý.
Thời Ý đang ngồi trong văn phòng người hướng dẫn cùng với các lớp trưởng và bí thư chi bộ đoàn của lớp khác