Thỏ con biết cắn người?
Phó Tư Điềm nhận lấy băng dán cá nhân từ lòng bàn tay Thời Ý, đầu ngón tay chạm được độ ấm của Thời Ý, giọng khàn khàn: "Cảm ơn."
Thời Ý rút tay về.
Phó Tư Điềm cúi đầu ngồi xuống ghế đá ven đường, lúm đồng tiền len lén hiện ra, ngại ngùng và vui vẻ, "Quán ăn cũng có bán băng dán cá nhân à? Sao cậu biết giày của mình cọ chân?"
"Không có bán, mình may mắn xin được ở chỗ khách đến ăn cơm." Thời Ý đi lâu có chút nóng, vén tóc phía sau gáy ra trước vai để tản nhiệt. "Mình nhìn tư thế đi đường bên chân phải cậu, đoán đó."
Phó Tư Điềm cởi giày, cởi vớ, cắn môi nói: "Thời Ý, cậu tinh tế thật."
Thời Ý rất thích dáng vẻ ngại ngùng của cô, ánh mắt chạm vào gót chân rướm máu tróc một miếng da lớn, phủ nhận, "Cũng không phải, tùy người."
Động tác của phó Tư Điềm ngừng lại, vội vã ngẩng đầu nhìn Thời Ý, trong đôi mắt kiềm nén sự kinh ngạc mừng rỡ cùng mong đợi.
Thời Ý không phát hiện ra, nói tiếp: "Người bình thường bị đau chân, đều sẽ tự mình nói ra." Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Sao cậu không nói với mình?"
Chỉ vậy thôi à. Phó Tư Điềm thất vọng cúi thấp đầu, "Mình ngại nói."
"Chuyện này có gì mà phải ngại?"
Phó Tư Điềm dán băng cá nhân, nhỏ giọng trả lời: "Mình sợ cậu thấy mình lắm chuyện." Dừng chốc lát, cô lại sợ Thời Ý hiểu lầm mình xem cô ấy là người hà khắc, nói thêm: "Vì khảo sát địa hình chắc chắn phải đi bộ nhiều, đáng lẽ mình nên mang giày đi bộ. Mình còn bày đặt điệu đàng mang giày da, căn bản là tự làm tự chịu."
Thời Ý thấy cô tự mắng bản thân liền bị chọc cười, "Cậu đối nhân xử thế đều luôn cẩn thận như vậy sao?"
Trong giọng nói như hàm chứa ý cười, Phó Tư Điềm ngẩng đầu xác nhận, tóm được đường cong trên môi của Thời Ý. Khóe môi cô cũng theo đó cong lên, đánh bạo trả lời: "Không phải, cũng là tùy người."
Thời Ý bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người, độ cong khóe môi lại rõ ràng hơn. Ồ, thỏ con biết cắn người? Cô ấy trêu cô: "Ừm, thì tùy người."
"Cẩn thận có khác gì so với càng cẩn thận hơn không?"
Phó Tư Điềm giật giật môi, muốn giải thích lại nhận ra không giải thích được, mím môi im lặng.
Thời Ý nhìn ngọn cỏ nhỏ khó khăn ló ra từ khe đá đối diện, nhàn nhạt nói: "Thả lỏng một tí."
Cô ấy nói một câu không rõ ngữ nghĩa như vậy, Phó Tư Điềm kéo vớ lên, mang giày, do dự không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Hai người kì quái trầm lặng vài giây, một cơn gió êm dịu thổi qua mặt, thổi vào cành lá vang lên tiếng xào xạc, ngọn cỏ nhỏ trong khe đá, non nớt lay động trái phải, đứng vững trong gió, mỏng manh mà cứng cỏi.
Thời Ý lại mở miệng, sự lạnh lùng trong giọng nói dường như bị gió thổi tan rất nhiều, "Đừng luôn muốn phải làm cho tất cả mọi người đều thích mình. Như vậy rất vất vả."
"Đi thôi." Cô ấy đứng lên ra chiều muốn đi, quay lưng lại với Phó Tư Điềm, trong đơn bạc thanh khiết lại lộ ra chút mềm mại, khiến Phó Tư Điềm khống chế không được ảo tưởng.
Cậu ấy sẽ không phát hiện ra, cuối cùng Phó Tư Điềm thả lỏng bản thân, sâu thẳm nhìn Thời Ý một cái. Cổ họng "Ừ" một tiếng nhu thuận, đứng lên theo.
Hai người không xa không gần sóng vai đi tiếp. Mặt trời chiếu rọi sau lưng, hai cái bóng thấp thấp mập mập chuyển động dưới chân, lâu lâu cách xa, lâu lâu lại chạm vào nhau. Phó Tư Điềm kiềm lòng không đặng dịch chuyển góc độ tay, lén lút dùng bóng mình nắm lấy tay cái bóng của Thời Ý.
Có tật giật mình, vừa chạm vào liền buông ra ngay lập tức.
Nhưng mà, mình muốn làm cho cậu thích mình. Ít nhất cũng là thích mình nhiều hơn một chút. Năm ngón tay Phó Tư Điềm cuộn lại, trộm nghĩ.
Đường xuống núi đều là đường dốc, không cần dùng nhiều sức so với khi lên núi, tốn cũng ít thời gian hơn nhiều. Một giờ hơn, Phó Tư Điềm và Thời Ý lại đến bãi đỗ xe.
Phó Tư Điềm ngoại trừ mặt có hơi đỏ, thoạt nhìn cũng không đến mức quá mệt. Thời Ý mặt không biến sắc hồi phục hơi thở gấp gáp, thầm kinh ngạc, không ngờ thể lực của con thỏ con này tốt như vậy.
Sau khi lên xe, Thời Ý hỏi cô: "Gót chân còn bị cọ nhiều không?"
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Dán băng cá nhân lên không bị cọ nữa."
Thời Ý đánh tay lái, chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhắc nhở cô: "Sau khi về nhớ thả lỏng cơ bắp, thứ sáu còn phải kiểm tra thể dục."
"Ui!" Phó Tư Điềm thở ra một tiếng, "Xém chút nữa mình quên rồi." Tiết thể dục thứ sáu này phải kiểm tra nhảy xa và chạy 800 mét. Hoạt động chạy 800 mét này, cho dù có thể chạy đạt yêu cầu hay không đạt yêu cầu, đều là ác mộng của đa số mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm nhíu lại, Thời Ý đoán: "Không thích chạy?"
"Cũng không hẳn." Phó Tư Điềm giải thích: "Chỉ là mình không thích chạy nhanh quá, chạy xong dễ bị khó chịu." Lần nào chạy xong cũng đều mê mang vài phút, cảm giác thở thôi cũng đau, cổ họng tràn ngập vị gỉ sắt.
Thời Ý tràn trề đồng cảm, có điều, "Mỗi năm một lần, ráng nhịn chút là qua rồi."
Phó Tư Điềm gật đầu.
Nhưng không nghĩ đến chính là, chờ đến khi kiểm tra, Phó Tư Điềm vững chãi nhịn xuống được, ngược lại bản thân Thời Ý lại xém chút không chịu nổi.
Thứ sáu hôm đó nhiệt độ giảm, cả buổi sáng trời luôn âm u, giữa trưa tan học còn mưa một trận nhỏ, tất cả mọi người đều nhiệt liệt hi vọng chiều nay mưa tiếp, thầy thể dục có thể sẽ thông báo "Hủy lớp thể dục buổi chiều". Nhưng trời luôn phụ lòng người, mọi người ngủ trưa một giấc, trời đã trong xanh hoàn toàn, ngay cả dấu vết cơn mưa ban sáng cũng bốc hơi không còn một mảnh.
Cả đám than thở, cam chịu số phận đi đến lớp thể dục.
Phó Tư Điềm tới sớm, ngồi phơi nắng trên bậc thang ở bục trọng tài, phơi một hồi, Thời Ý và Giản Lộc Hòa mới lững thững chậm rì đi đến.
Thời Ý ít khi cột đuôi ngựa cao, mặc quần thể thao, cả người lộ ra nét thanh thuần tươi đẹp. Phó Tư Điềm nhìn cô ấy từ xa đến gần, dần dần mới thấy rõ, Thời Ý dường như có chút không giống bình thường.
Gò má cô ấy hơi đỏ lên mất tự nhiên, chóp mũi và nhân trung lại đỏ gay.
Lòng Phó Tư Điềm lộp bộp một tiếng. Quả nhiên giây tiếp theo cô nghe thấy