Ôm được sự ấm áp.
"Mình thấy Thời Ý chưa ăn gì, khi nãy đi vệ sinh đi ngang qua, thuận tay mua một phần." Cô áp chế sự khẩn trương, đối diện với đôi mắt mang theo ngạc nhiên của Thời Ý, nhẹ nhàng nói: "Cũng không biết gọi món nào thì được, nên mình gọi cơm cà ri lần trước cậu muốn ăn, được không?"
Trong lòng Thời Ý trào lên cảm giác rất kỳ quái, nhưng cô ấy không biết cảm giác đó là gì, đành phải dùng giọng điệu trước sau như một đáp lại: "Được chứ, cảm ơn cậu. Mình cũng vừa định lát nữa đi ra ngoài gọi."
Doãn Phồn Lộ thuận tay đưa đĩa ăn cho Thời Ý phía đối diện, Thời Ý nhận lấy, lúc đó tim Phó Tư Điềm mới dám thả lỏng. Cô trở lại chỗ ngồi của mình, đứng yên không ngồi xuống, cầm đồ gắp trở mặt miếng thịt trên vỉ nướng, nói với Thời Ý: "Mình làm cho."
Thời Ý "Ừ" một tiếng, gắp xiên hotdog vừa nướng xong, chấm vào nước sốt, đưa cho Phó Tư Điềm: "Nước sốt mới pha, thử xem."
Lôi – thịt cừu xiên – Y Lâm vẫn đang chìm trong bi thương bị "cực hình" ban nãy, ai oán nói: "Cùng là con người nhưng hai số phận."
Phó Tư Điềm nhận lấy, mặt hơi nóng, len lén nhìn Thời Ý, thả lỏng bản thân sau đó ném một câu cho Lôi Y Lâm: "Nhưng mà cậu đâu phải người."
"Không phải cậu là thịt cừu xiên hả?" Giọng nói êm ái, nghe rất vô tội.
Mọi người hoàn toàn không ngờ Phó Tư Điềm thoạt nhìn vô hại từ đầu xuống chân, vậy mà biết chọc người khác, ngạc nhiên xong, lại cười như điên một trận. Khóe môi thời Ý cũng không khỏi cong lên, nhìn Phó Tư Điềm kỹ hơn.
Cười giỡn xong xuôi, Lôi Y Lâm ăn một xâu nấm nướng, khen ngợi Phó Tư Điềm: "Tư Điềm, cậu có năng khiếu nướng nấm đó, nướng ngon hơn Thời Ý!"
"Á nè nè, thấy ghê quá, thịt cừu xiên này không chỉ thành tinh mà còn bắt đầu chia rẽ nội bộ." Chúc Mặc đùa.
"Xì!" Lôi Y Lâm bất mãn: "Mình nói thiệt bộ!"
Phó Tư Điềm cười: "Thật không? Nhưng mà mình học theo Thời Ý đó."
"Thiệt! Mình không diễn tả được là khác chỗ nào, nhưng mà nói chung là không giống. Cậu ăn thử là biết." Nói xong, Lôi Y Lâm có vẻ muốn gắp nấm nướng cho Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm vội từ chối: "Không cần đâu, mình không ăn nổi, với cả mình cũng không ăn nấm."
"Hửm? Tại sao?" Lôi Y Lâm dừng tay.
"Mình bị dị ứng nấm, ăn không được." Phó Tư Điềm thuận miệng trả lời.
Mọi người ngạc nhiên, Thời Ý cũng dừng đũa.
"Nấm mà cũng dị ứng hả?" Một trong ba người ngồi ghép bàn hỏi. "Mình từng nghe dị ứng sữa, dị ứng hải sản, lần đầu tiên nghe dị ứng nấm đó."
Thời Ý buông đũa, chăm chú nhìn Phó Tư Điềm: "Trước đây mình có quen một người bạn, cũng dị ứng với nấm."
Phó Tư Điềm không ngẩng đầu, không nhìn thấy nét mặt của Thời Ý, cho rằng Thời Ý cũng chỉ tham gia tám chuyện mà thôi. Cô trở chân gà trên vỉ nướng, đáp lại rất tự nhiên: "Tuy là ít gặp nhưng vẫn là có. Mình còn từng gặp qua dị ứng lúa mì, dị ứng trứng gà nữa cơ."
"Vậy thảm ghê ha, quá trời món không thể ăn...", "Đúng rồi đó, bị dị ứng thảm lắm, mình có thằng em họ..." Mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện, chủ đề càng nói càng xa, sục sôi ngất trời.
Thời Ý múc một muỗng canh cho vào miệng, lại càng lúc càng không ăn ra mùi vị gì.
Quá trùng hợp rồi, Phó Tư Điềm cũng bị dị ứng nấm. Một cái là trùng hợp, hai cái là trùng hợp, ba cái trùng hợp có còn tính là trùng hợp không?
Trong lòng Thời Ý đặt một dấu chấm hỏi to đùng.
Tiệc nướng diễn ra được một nửa, có bạn học ăn no ngồi không nổi, hỏi Thời Ý rằng họ có thể đi sang đồng cỏ chơi không, Thời Ý ngẫm nghĩ, nói với mọi người thời gian kế tiếp có thể tự do hoạt động ở đồng cỏ hoặc khu nướng, mọi người chú ý an toàn, trước 3 giờ tập trung trước cửa quán ăn là được.
Đám Lôi Y Lâm ăn uống no say xong cũng rủ rê cả bàn dời địa điểm hoạt động sang đồng cỏ. Trượt cỏ, bắn cung, trò nào nhìn cũng vui hết, ai ai cũng nóng lòng muốn chơi thử.
Phó Tư Điềm đi theo bọn họ đến chỗ cao trên đồng cỏ, không chịu đi xuống dưới, "Mình ở đây phơi nắng cho tiêu thức ăn, mình hơi đầy bụng."
"Đi đi mà, đi đi mà, đi chung xuống dưới chơi." Lôi Y Lâm sôi nổi.
Thời Ý thấy nét mặt Phó Tư Điềm có chút khó xử, đẩy Lôi Y Lâm đi về phía trước: "Cậu đi đi." Cô ấy quay đầu nói với Phó Tư Điềm: "Vậy cậu ở trong đây nghỉ ngơi một lát, tụi mình ở ngay bên dưới."
Phó Tư Điềm gật đầu, ngẫm nghĩ, nói thêm: "Cậu nhớ uống thuốc nha."
Thời Ý sửng sốt một chút: "Được."
Suốt dọc đường đi đến khu trượt cỏ mua vé, xếp hàng chờ tham gia, Thời Ý vẫn luôn nhớ đến lời dặn dò "nhớ uống thuốc" của Phó Tư Điềm.
Cô ấy có linh cảm, Phó Tư Điềm chính là Giang Tồn Hi. Không chỉ là ba lần trùng hợp kia, còn có cả ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Phó Tư Điềm đã quá mức để ý mình và cả thái độ... quan tâm quá mức ở hiện tại. Nếu Phó Tư Điềm chính là Giang Tồn Hi, vậy mọi chuyện đều đã sáng tỏ rồi.
Mà nếu như Phó Tư Điềm là Giang Tồn Hi, vậy hành động của cậu ấy chứng minh cậu ấy hoàn toàn nhớ rõ mình, vậy vì sao không nói cho mình biết, cậu ấy là Giang Tồn Hi, hai đứa đã biết nhau từ nhỏ.
Thời Ý quay đầu nhìn về phía đồng cỏ xa xa, Phó Tư Điềm không còn ở chỗ cũ. Cô ấy chuyển tầm mắt, tìm kiếm bóng dáng Phó Tư Điềm khắp nơi, khó khăn lắm mới thấy được Phó Tư Điềm ở đối diện, trên một vùng đất phẳng kế bên đích đến của đường trượt cỏ.
Cô ngồi xổm, không biết cầm cái gì dụ dỗ mèo mun, giống như đang từ từ dẫn mèo mun đi ra khỏi khu vực này. Rất vụng về, cũng rất nghiêm túc...
Cổ họng Thời Ý động đậy, xoay người muốn đi ra ngoài.
Doãn Phồn Lộ đứng đằng sau giữ cô ấy lại: "Ơ? Đi đâu vậy Thời Ý, sắp tới phiên tụi mình rồi."
Chúc Mặc và Lôi Y Lâm đã ngồi lên xe trượt cỏ, lượt kế tiếp chính là cô ấy và Doãn Phồn Lộ. "Mình đi xuống đây chút." Tầm mắt Thời Ý dừng ở dối diện.
"Cậu trượt xuống không phải nhanh hơn à?" Doãn Phồn Lộ khó hiểu.
Thời Ý dừng lại: "..."
Cô ấy và Doãn Phồn Lộ đứng song song chờ đợi trước đường trượt, tầm mắt vẫn cố định trên người Phó Tư Điềm, nhịn không được hỏi Doãn Phồn Lộ: "Nếu một người thay tên đổi họ, không nhắc một chữ nào về quá khứ, thường thì bởi vì sao?"
Không biết Lôi Y Lâm trượt cỏ kiểu gì, người thì ngồi vững, nhưng mà giày thì bay véo ra ngoài. Doãn Phồn Lộ cười ngặt nghẽo, nghe thấy câu hỏi, tùy tiện trả lời Thời Ý: "Sao lại hỏi cái này? Đơn giản mà, là muốn làm lại từ đầu. Trong phim không phải toàn vậy sao."
Thời Ý có chút đăm chiêu.
Nhân viên ở đó ra hiệu bọn họ có thể lên ngồi, Thời Ý ngồi xuống theo chỉ thị, nhân viên đẩy nhẹ, cô ấy liền lao nhanh từ trên cao xuống.
Gió gào thét bên tai, thổi đi hết cái khô nóng của buổi trưa chiều. Rối ren pha lẫn kích động trong lòng, trong đầu lại tỉnh táo hơn giữa sự căng thẳng.
Bỏ đi. Thời Ý nghĩ.
Chốc nữa xuống, không hỏi gì hết, qua đó xin cậu ấy ly nước ấm là được rồi.
Sau khi đi chơi về, Thời Ý chuyển tiền cơm cà ri cho Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm khách khí, Thời Ý kiên trì, Phó Tư Điềm đành nói: "Cậu quên rồi à, mình còn thiếu cậu một bữa cơm." Lúc bấy giờ Thời Ý mới chịu bỏ cuộc.
Vì lẽ đó, Phó Tư Điềm cam tâm tình nguyện cạp đất ăn một tuần, cho đến trước khi tháng thi cử chính thức khai màn, cô lại nhận thêm một công việc bán thời gian trả lương trong ngày, mới đầy máu mà sống lại.
Tuần cuối tháng 12, học viện tung ra lịch thi cuối kỳ cho các khoa, toàn bộ học viện bước vào tuần ôn tập căng thẳng. Lớp thể dục đã xong, hoạt động đoàn thể cũng ngưng lại hết, mỗi tối cuối tuần, thư viện và phòng tự học đều không còn chỗ ngồi.
Ngày 31 tháng 12 là thứ ba, tết Nguyên Đán không được nghỉ bù, chỉ được nghỉ đúng ngày hôm đó, ngoại trừ một số ít người cúp học về nhà sớm trước một ngày, đại đa số mọi người đều lựa chọn không về. Nhưng dù sao cũng hiếm khi có được một đêm giao thừa, không còn bao nhiêu người tập trung học hành được nữa, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều đã sắp xếp hoạt động.
Ngày hôm đó Phó Tư Điềm vẫn đi đến thư viện ôn bài như thường lệ, chập tối cô đến phòng đun nước rót nước ăn bánh mì, đúng lúc gặp được một bạn học ở lớp 5 thường hay đến tìm Tống Sở Nguyên và Chu Na. Bạn học nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên, "Sao cậu chưa đi? Sở Nguyên với Na Na nghe điện thoại xong là phóng đi ngay rồi."
Phó Tư Điềm không biết gì, "Các cậu ấy gấp cái gì?"
Bạn học nói: "Hình như