Sự quyến rũ khác biệt.
Sắp xếp chăn đệm, quần áo và vật dụng cá nhân xong xuôi, Phó Tư Điềm một mình đi đến căn tin ăn cơm chiều. Lấy cơm ngồi xuống, cầm điện thoại lên, Phó Tư Điềm mới phát hiện vài phút trước Thời Ý hỏi cô: "Trình Giai Lạc thường xuyên như vậy sao?"
Phó Tư Điềm vội trả lời: "Như vậy là sao?"
"Là kiểu ở chung không được." Thời Ý lời ít ý nhiều.
Phó Tư Điềm hơi ngẩn người, khóe môi cong lên. Cô phát hiện, cô luôn dễ bị cách diễn đạt nghiêm túc của Thời Ý chọc cười một cách bất thình lình. Ngay lập tức, cô nhớ lại cảnh ở chung của mình và Trình Giai Lạc học kỳ trước, khóe môi lại hạ xuống. "Chắc là... tùy người đi." Trình Giai Lạc và La Thiến bọn họ ở chung có vẻ hòa hợp.
"Vậy là ở chung với cậu không hợp sao?" Thời Ý hỏi thẳng.
"Ừm."
"Các cậu có mâu thuẫn à?"
"Ừm."
"Rất nghiêm trọng?"
Phó Tư Điềm nhận xét công bằng: "Đối với Giai Lạc mà nói thì hẳn là rất nghiêm trọng." Nếu không cũng sẽ không canh cánh trong lòng lâu như vậy.
Nửa phút sau, Phó Tư Điềm cũng không nói tiếp. Khung tin nhắn đứng yên ở câu nói kia.
Thời Ý đổi cách hỏi: "Những người khác ở ký túc xá thì sao?"
Đầu ngón tay Phó Tư Điềm ngừng lại, nhìn lướt qua vài nữ sinh bưng thức ăn nói nói cười cười đi trước mặt. Lúc ban đầu, ký túc xá của bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian giống như vậy.
"Đều rất tốt." Phó Tư Điềm rũ mi, "Chỉ là có thể mình không hòa nhập được."
Cô tự kiểm điểm lại bản thân rất nhiều lần, Trình Giai Lạc là vì mình làm chuyện có lỗi với cậu ấy; La Thiến là vì bênh vực Trình Giai Lạc; Lộ Lộ là vì sau này mình làm thêm thường xuyên quá, không có thời gian đi với cậu ấy; Tống Sở Nguyên và Chu Na là vì không cùng lớp, vốn giao thiệp không nhiều, quan hệ cũng rất bình thường.
Thật sự mọi người không làm gì sai. Là do bản thân cô chưa làm tốt.
"Cậu lúc nào cũng có thói quen tìm vấn đề trên người mình trước tiên à?" Ngữ khí của Thời Ý nghe ra không quá tán thưởng. "Không khó chịu sao?"
Phó Tư Điềm mắt long lanh, không biết bản thân mình có phải đang làm nũng hay không: "Cũng có một xíu xiu."
Vài giây sau Thời Ý cũng chưa trả lời lại.
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, vội vàng trở về làm một người biết điều: "Dù sao thì, lên năm hai cũng phải chia ký túc xá lại."
"Học kỳ này chỉ mới khai giảng thôi." Thời Ý nhắc nhở.
"Không sao, thật ra thời gian mình ở ký túc xá cũng không nhiều."
Đây là cô nói thật. Học kỳ trước cô băn khoăn việc chỉ vừa nhập học, phải dành nhiều thời gian để hòa nhập với ký túc xá, lớp và đoàn thể, vì vậy không đi làm thêm nhiều. Học kỳ này, cô dự định chờ nhận học bổng, cộng thêm tiền làm thêm của bản thân, mua một cái laptop giá rẻ. Học kỳ trước có nhiều việc cần dùng đến máy tính, đều phải dùng ké máy tính trong phòng đọc sách của thư viện hoặc đôi lúc mượn laptop của Lộ Lộ, bây giờ quan hệ giữa cô và Lộ Lộ phai nhạt, cô không thể không biết xấu hổ mặt dày đi mượn nữa. Nhưng tiền rõ ràng không đủ, cô phải nhận thêm vài công việc bán thời gian.
Người trong cuộc đã nói như vậy, Thời Ý cũng không nói thêm gì nữa.
Tuần khai giảng thứ hai, trường học cuối cùng cũng phát học bổng đầu vào cho các đơn xin ở đợt nhập học học kỳ trước. Sau khi Phó Tư Điềm kiểm tra tiền vào tài khoản, tối đó khi tan ca, xuống khỏi xe buýt, cô đi đến quán trà sữa cách hai con đường mua một phần trà sữa.
Có mấy lần cô thấy Thời Ý và Giản Lộc Hòa từ bên ngoài trở về, trên tay đều cầm trà sữa của tiệm này.
Cô đứng dưới lầu ký túc xá nhắn tin hỏi Thời Ý: "Cậu có ở ký túc xá không?"
Thời Ý nói: "Mình có."
Phó Tư Điềm yên tâm đi vào thang máy, lên lầu 13, gõ cửa phòng 1315.
Mới gõ được hai cái, Thời Ý lau tóc đi đến mở cửa.
Hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tóc ướt vừa mới tắm rửa xong của Thời Ý. Cô ấy đạp dép lê, cuốn tay áo, tóc dài xõa tung, cả người dường như trút bớt vài phần lạnh lùng thường ngày, tăng thêm vài phần nhu hòa biếng nhác làm người ta mặt đỏ tim đập.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, suýt chút nữa quên mất mình muốn nói gì.
"Cho cậu." Cô tìm lại được ngôn ngữ của bản thân.
Thời Ý nhìn thấy trà sữa, dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Phó Tư Điềm cười, dịu dàng nói: "Mình nhận được học bổng đầu vào rồi, mời cậu."
Thời Ý cười nhẹ, đưa tay nhận lấy: "Vậy à. Vậy mình không khách sáo, cảm ơn."
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm sâu thêm, cô thích những lúc Thời Ý không khách sáo với mình. "Vậy mình về ký túc xá trước nha."
Thời Ý gật đầu.
Trước khi xoay người đi, Phó Tư Điềm lén nhìn Thời Ý thêm một cái.
Hôm sau, cô hẹn Trần Hi Trúc đi mua xe đạp, đem một ly trà sữa giống vậy cho Trần Hi Trúc. Trần Hi Trúc cũng không khách sáo với cô, còn cười hihi đầy mong đợi: "Có phải còn một học bổng nữa vẫn chưa phát không?"
Phó Tư Điềm cười nhẹ, vừa đi vừa tán gẫu cùng cô ấy.
Trần Hi Trúc hỏi han quan hệ gần đây của Phó Tư Điềm và những người cùng ký túc xá, Phó Tư Điềm không giấu diếm, Trần Hi Trúc ngỏ ý Phó Tư Điềm có thể mua một chiếc xe đạp leo núi không có yên sau. Thứ nhất Phó Tư Điềm không có nhu cầu chở ai, thứ hai, tránh cho đôi khi vội đi học, có bạn học muốn đi nhờ xe, Phó Tư Điềm cũng không biết từ chối người ta.
Phó Tư Điềm không tỏ rõ ý kiến, đến cửa hàng, lại chọn một chiếc xe đạp leo núi có yên sau nửa mới nửa cũ giống Trần Hi Trúc.
"Sao cậu lại mua xe có yên sau?" Trần Hi Trúc thắc mắc.
Đáp án trong lòng, Phó Tư Điềm nửa dám nghĩ nửa không. Cô cắn môi cười, lươn lẹo hỏi lại Trần Hi Trúc: "Vậy sao cậu lại mua xe có yên sau?"
"Tất nhiên là có người muốn chở chứ sao." Trần Hi Trúc ra vẻ đương nhiên.
"Bạn cùng ký túc xá?"
"Không phải." Trần Hi Trúc phủ nhận.
"Vậy thì là?"
Trần Hi Trúc hé môi như muốn nói tiếp, sau lại nhịn xuống, lảng sang chuyện khác: "Ông chủ ơi, chúng cháu mua hai chiếc, có thể giảm giá thêm không? Ưu đãi chút đi ạ, chúng cháu về sẽ giới thiệu bạn học lại đây mua cho chú."
Phó Tư Điềm chớp mắt, cảm thấy phản ứng của Trần Hi Trúc là lạ, nhưng cũng không hỏi đến cùng.
Trả tiền xong, hai người cùng nhau đạp xe đến thư viện trường. Lúc đang thu dọn sách để trả, Phó Tư Điềm nhận được tin nhắn của Thời Ý, "Tối thứ bảy có rảnh không? Mình với Y Lâm mời mọi người trong phòng đi ăn, cậu cũng đến nhé?"
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm màn hình, cười rạng rỡ.
Thời Ý... nhớ đến cô.
Có điều, cô ngập ngừng, "Ký túc xá các cậu ăn liên hoan, mình đi chung có lẽ không hay cho lắm?"
Thời Ý nói: "Lộc Hòa cũng đi, không sao."
Phó Tư Điềm vẫn đang do dự, Thời Ý nói tiếp: "Y Lâm cũng không để ý, vốn dĩ ban đầu cậu ấy phải một mình mời khách cơ."
Thời Ý đã nói như vậy, Phó Tư Điềm cũng