Chân đã mềm nhũn.
Tháng tư lại mưa thêm hai trận, vào lập hạ, Thân Thành chính thức bước vào mùa hoa phượng nở tháng năm.
Ngày hôm sau khi cuộc thi đấu ca khúc chủ đề lớp của khoa kết thúc, vũ hội của hội sinh viên tiến hành đúng theo lịch. Trùng hợp rơi vào mùa tốt nghiệp, chủ đề vũ hội một nửa là xúc tiến giao lưu, một nửa là tạm biệt các đàn anh đàn chị sắp ra trường. Tổ kế hoạch yêu cầu mỗi bộ biểu diễn một tiết mục, diễn xen kẽ vào từng phân đoạn trong vũ hội. Phó Tư Điềm cùng những bạn học khác trong văn phòng không tham gia kế hoạch, bị yêu cầu làm một tiết mục cùng nhau.
10 giờ rưỡi sáng, Phó Tư Điềm đi đến phòng khiêu vũ của tòa nhà nghệ thuật diễn tập lần cuối theo thời gian đã hẹn trước đó. Phòng khiêu vũ vẫn còn đang bày biện, sau khi Phó Tư Điềm diễn tập xong, bị bạn học bên cạnh nhờ hỗ trợ kéo mạng dây điện đèn màu, Phó Tư Điềm ngại từ chối, ở lại hỗ trợ, nào ngờ vừa giúp một cái thì không thoát ra được.
Lúc Thời Ý và bạn học bộ khác sang đây, Phó Tư Điềm đang ngồi bơm bong bóng bên bàn nhỏ dưới sân khấu cùng một bạn nữ.
Tứ phía hỗn loạn, khắp nơi ồn ào, chỉ có Phó Tư Điềm không bị ảnh hưởng, cúi đầu chăm chú bơm xong một cái bong bóng. Nữ sinh bên cạnh cô dường như phát hiện chuyện gì thú vị, cầm ống bơm chạy lên cười giỡn với mấy người đang trang trí trên sân khấu, nửa ngày không thấy quay lại.
"Sao cậu lại ở đây? Bị lôi qua hỗ trợ à?"
Thanh âm của Thời Ý đột nhiên truyền vào tai, Phó Tư Điềm kinh hỉ ngẩng đầu.
"Ừm... coi như là vậy." Cô cong mi hỏi: "Cậu đến diễn tập à?" Cô ngồi trong đây nghe ngóng được một chút về việc sắp xếp tiết mục của các bộ tối nay. Bộ của Thời Ý phụ trách phân đoạn biểu diễn hướng dẫn khiêu vũ.
"Ừ." Trọng điểm chú ý của Thời Ý không phải cái này, "Cậu đến lúc nào?"
"10 giờ rưỡi."
"Ăn cơm chưa?"
Phó Tư Điềm nghi hoặc, "Cơm trưa à? Còn sớm mà, mình chưa ăn."
Thời Ý đưa đồng hồ đến trước mặt cô, "Một giờ rồi, còn sớm không?"
Lâu như vậy rồi sao? Phó Tư Điềm đỡ trán, ngại ngùng nói, "Mình bận quá quên để ý giờ giấc."
Bạn học dẫn đầu đội khiêu vũ cách đó không xa đang gọi Thời Ý sang tập luyện, Thời Ý dặn dò cô: "Đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi làm."
Phó Tư Điềm đáp ứng. Nhưng cô nhìn Thời Ý cùng bạn nhảy nam phối hợp với trên sân khấu, bước nhảy tuyệt đẹp, dáng nhảy động lòng người, dưới chân giống như bị đóng đinh, hoàn toàn không nhấc lên được.
Đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, màn khiêu vũ đã kết thúc. Phó Tư Điềm vội vàng buông ống bơm trong tay định đi, nữ sinh cùng đảm nhiệm nhiệm vụ bơm bong bóng với cô xem nhảy xong chạy về, đặt ống bơm lên bàn, năn nỉ Phó Tư Điềm: "Tư Điềm, mình có việc phải ra ngoài chút, bong bóng còn sót lại làm phiền cậu bơm giúp được không? Vách dựng bên Hoàng Vũ đang chờ dùng."
Phó Tư Điềm chần chừ, thật ra cũng không còn bao nhiêu bong bóng. Nếu không thì...
Cô còn chưa kịp trả lời, Thời Ý không biết khi nào đã đi đến trước mặt cô.
"Cậu vẫn chưa chịu đi?" Cô ấy nghiêm mặt lạnh lùng, sự không vui thể hiện rõ ràng.
Phó Tư Điềm vô phương ứng đối, nữ sinh cũng bị cảm xúc của Thời Ý dọa, sửa giọng: "Ah, cậu có việc à? Không sao không sao, vậy cậu đi trước đi, mình... bơm xong rồi đi sau."
Phó Tư Điềm được cho bậc thang, "Được rồi, vậy phiền cậu nhé, mình đi trước." Cô nhìn Thời Ý, nhẹ giọng hỏi: "Thời Ý, đi cùng không?"
Thời Ý không trả lời cô, xoay người, đi phía trước.
Phó Tư Điềm lo lắng, bước nhanh đuổi theo, đi bên cạnh cô ấy.
"Thời Ý, cậu từng học qua điệu Waltz à? Nhảy đẹp lắm." Cô cong mắt cười lấy lòng.
Thời Ý "Ừ" một tiếng, không nghe ra giọng điệu.
"Thời Ý, cậu muốn về ký túc xá à?" Cô lại mặt dày tìm đề tài.
"Ừ." Thời Ý vẫn là một âm tiết.
Phó Tư Điềm lại nhẹ nhàng kêu một tiếng "Thời Ý...", mắt quét qua sườn mặt lạnh như băng của Thời Ý, cổ họng nghẹn lại, bỗng mất đi toàn bộ dũng khí.
Có phải Thời Ý rất thất vọng hay không, cảm thấy mình rất phiền phức?
Chỉ có tiếng bước chân vang lên trong không khí im lặng, vô cùng nặng nề. Thời Ý mặt không biểu tình quan sát Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cúi đầu, cắn môi dưới, đầu ngón tay trắng dài không ngừng vò lấy gấu váy.
Như đang bất an.
"Tư Điềm." Cô ấy mở miệng.
Phó Tư Điềm lấm lét, miễn cưỡng cười đáp: "Ơi?"
"Từ chối người khác thật sự rất khó hay sao?" Trong giọng nói có bất đắc dĩ, nhưng không nghe ra phiền chán.
Lòng Phó Tư Điềm sống lại một chút, ngập ngừng suy nghĩ cách giải thích, cuối cùng lại nhận lỗi, "Mình xin lỗi..."
"Cậu không có lỗi với mình."
"Mình đã từng hứa với cậu sau này mình sẽ mạnh dạn hơn." Giọng cô chân thành, sắc mặt lạnh lùng của Thời Ý dịu lại.
Phó Tư Điềm liếc trộm một cái, nói tiếp: "Mình xin lỗi vì để cậu thức thâu đêm với mình."
Thời Ý lãnh đạm: "Cái cậu nên xin lỗi là quầng thâm dưới mắt cậu đó."
Giọng điệu vẫn còn lạnh lùng, nhưng khí áp cũng không còn thấp như trước nữa. Phó Tư Điềm yên tâm hơn, cắn môi cười, dỗ dành Thời Ý, "Lần sau nếu mà mình không biết từ chối nữa, thì mình sẽ chịu hình phạt quầng thâm mắt mãi mãi không biến mất."
Hai tay cô múa may trên gương mặt mềm mại của mình, "Chỗ này một quầng thâm lớn... Chỗ này cũng một quầng thâm lớn luôn."
Đồ ngốc này. Thời Ý lặng lẽ nhìn, cuối cùng không nhịn cười phì cười thành tiếng.
Con ngươi màu hổ phách của Phó Tư Điềm được nụ cười của Thời Ý thắp sáng, nhịp bước cũng thoải mái hơn.
Hai người lại đi thêm một đoạn xa, Phó Tư Điềm không nóng không lạnh lên tiếng: "Thời Ý..."
Thời Ý nghi hoặc, Phó Tư Điềm mấp máy môi, lại đổi giọng: "Không, không có gì."
Thời Ý dừng bước, lẳng lặng nhìn Phó Tư Điềm chăm chú.
Phó Tư Điềm dời mắt, không dám nhìn Thời Ý, giằng co hai giây, cực kỳ cực kỳ khẽ nói ra: "Lần sau nếu cậu không vui, nói cho mình biết được không? Lúc cậu lạnh mặt, mình..."
Cô không nói tiếp được nữa, đỏ mặt, lông mi rung rung, như con bướm đang vỗ cánh.
Mang theo một cơn gió rất rất nhẹ.
Thời Ý mềm lòng. "Được." Cô ấy nghe thấy âm thanh đáp lại của mình.
6 giờ 45 phút tối, vũ hội bắt đầu vào cửa. Bên ngoài phòng khiêu vũ, đèn sáng như ban ngày, thi thoảng có tiếng nhạc êm dịu truyền ra, xung quanh tới lui đều là các nam sinh nữ sinh ăn diện lộng lẫy. Phó Tư Điềm một bên ký tên, một bên để ý xem Thời Ý đến chưa.
Trên bảng ký tên của nhân viên, chỗ tên của Thời Ý vẫn còn trống. Phó Tư Điềm cắt góc thiệp mời, kiềm chế lại đi vào bên trong.
Đèn màu trong phòng khiêu vũ huyền ảo, ánh sáng lờ mờ, đưa mắt nhìn, trái một nhóm phải một nhóm, đã đến không ít