Cậu có thể đến nhà mình.
Trong tiếng chim hót véo von, Phó Tư Điềm dần tỉnh lại. Não bộ hoạt động nhưng cơ thể vẫn còn ngái ngủ. Cô theo thói quen ôm chặt "con thỏ" trong tay cọ cọ lên, "con thỏ" ấm áp, phát ra tiếng "um" trầm thấp. Cánh tay Phó Tư Điềm cứng đờ, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Chuyện... chuyện gì vậy? Cô hoang mang mở mắt ra, lọt vào trong mắt là một làn da trắng nõn và vài sợi tóc đen nhánh, xuống dưới một chút, bên dưới chiếc áo thun mỏng cô đang nắm lấy, là đường cong đang phập phồng lên xuống.
Cả người Phó Tư Điềm nóng bừng, nhanh chóng rụt tay lại, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời... Thời Ý ư?
Cô dè dặt ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh mặt trời vốn đã rất sáng, nhìn thấy sườn mặt của Thời Ý. Thời Ý nằm nghiêng, đang trong tư thế ôm nửa người, tóc dài xõa tung trên gối, hàng mi dài run run, đầu môi trơn bóng, xua tan vẻ lạnh lùng khi còn thức, là sự dịu dàng hiếm có.
Bọn họ đã trở về bằng cách nào, sao lại nằm cùng nhau ở đây, tại sao cô không có chút ấn tượng nào? Cô không làm chuyện gì kỳ quái, không nói cái gì kỳ quái chứ? Đợi biết bao lâu để được ngủ chung cứ như vậy mà trôi qua? Lòng Phó Tư Điềm vô cùng chán nản.
Cô nhìn Thời Ý chăm chú, lý trí bắt cô phải rời khỏi cái ôm của Thời Ý ngay lập tức, nhưng trên thực tế thì cô lại ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Thời Ý, vẫn không nhúc nhích, cả người như bị thứ gì đó bao vây.
Ánh mắt cô đảo một lúc lâu trên trán, mũi, hai má... trên đôi môi mỏng thoạt nhìn hôn rất thích của Thời Ý, dần nhận ra được thứ đang bao vây lấy cô, có thể tên là khát vọng.
Không được, Phó Tư Điềm bừng tỉnh, cảm thấy xấu hổ vì bản thân nảy sinh suy nghĩ mạo phạm như vậy trong đầu. Tim vẫn còn đập nhanh, tay chân mềm nhũn, cô cố hết sức rời khỏi cái ôm của Thời Ý một cách thật nhẹ nhàng.
Thời Ý hơi nhíu mày, tựa như nhận thức được, nhưng cũng không thật sự tỉnh lại.
Đôi mắt Phó Tư Điềm như nước, vươn tay muốn vuốt phẳng cái nhíu mày của cô ấy, cuối cùng tay chỉ dừng trên không. Cô vén chăn, ngồi dậy rời khỏi giường, động tác cực kỳ nhẹ nhàng giúp Thời Ý đắp kín chăn.
"Chào buổi sáng... my sweetie." Cô nói thầm trong lòng rồi mỉm cười, giống như một đứa trẻ đang ăn vụng món kẹo mà mình yêu thích, thầm vui vẻ, cầm quần áo ra khỏi cửa đi tắm.
Bảy giờ rưỡi, báo thức trên điện thoại đánh thức Thời Ý. Mặt trời đã ló dạng, Thời Ý miễn cưỡng mở mắt ra.
Trong lồng ngực trống không, gối bên cạnh cũng trống, không biết Phó Tư Điềm dậy từ lúc nào. Cái kẻ làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô ấy thế mà lại ngủ rất ngon, chuồn đi cũng rất nhanh. Thời Ý nhặt một sợi tóc mảnh trên gối quan sát dưới ánh mặt trời, nhìn vừa giống tóc của cô ấy vừa giống tóc của Phó Tư Điềm, trên môi nở một nụ cười mà chính cô ấy cũng không nhận ra.
Cô ấy mở cửa đi ra ngoài rửa mặt, xung quanh im ắng, cửa phòng đối diện đóng chặt, có vẻ mọi người vẫn còn đang chìm vào giấc mộng. Phó Tư Điềm đi đâu rồi? Trong lúc vẫn đang suy nghĩ, khóe mắt đã đảo qua một bóng người đang động đậy bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Dưới nắng sớm ấm áp, bụi mịn bay trong không khí, Phó Tư Điềm đang ngồi xổm, nghiêng người lại với cô ấy, lúm đồng tiền bên miệng xoáy sâu nhìn một con mèo màu cam đang ăn.
Ánh mắt trời chiếu vào khiến cô thật sự long lanh xinh đẹp, tóc cô mềm mại giống như lông chú mèo bên cạnh. Thời Ý bỗng nhiên rất muốn xoa xoa cô.
Cô ấy đổi hướng đi đến ban công, Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô ấy, lúm đồng tiền thật sâu, "Cậu dậy rồi à Thời Ý? Sớm vậy."
"Ừ." Thời Ý đứng bên cửa sổ, không có đưa tay ra xoa thật. "Cậu cho nó ăn gì vậy?"
Phó Tư Điềm cười đáp: "Lòng đỏ trứng đó. Hồi sáng mình lên lầu thì phát hiện ra nó, không biết ở đâu nhảy vô." Cô đứng lên, tầm mắt chạm vào đôi mắt của Thời Ý, trái tim rung động, lại trở nên ngại ngùng: "Thời Ý, tối qua cám ơn cậu. Mình... trí nhớ mình hình như có hơi rời rạc, không nhớ gì hết."
Thời Ý nhướng mày: "Không, nhớ, gì, hết?" Mỗi một chữ được đọc rõ ràng với dụng ý sâu xa.
Phó Tư Điềm luống cuống, "Mình... mình có làm chuyện gì kỳ quái không? Hay là... mình có nói gì đó kỳ quái không? Ôi, mình xin lỗi, mình... mình chỉ là..." Cô càng nói càng sốt ruột, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Lừa cậu đó." Thời Ý ngồi xổm xuống trêu chọc cằm chú mèo.
Phó Tư Điềm mắc nghẹn, cả trái tim không lên không xuống, một hồi lâu sau, cô xác nhận Thời Ý thật sự chỉ đang trêu mình, thần kinh thả lỏng, hờn dỗi một câu: "Thời Ý..."
Vừa giống như uất ức lại vừa giống như đang làm nũng.
Thời Ý cong môi, cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái, "Em gái cậu có gọi điện, cậu xem xem có cần gọi lại không."
"Oh, được." Nụ cười của Phó Tư Điềm nhạt bớt. Được nhắc nhở, cô lờ mờ nhớ lại cú điện thoại của Tiểu Ngư.
Hình như Tiểu Ngư bảo gần đây dạ dày thím Vương Mai Phân không khỏe, có người bạn tặng cho bà ấy một loại thuốc chữa đau dạ dày dùng hằng ngày, mỗi lần khó chịu chỉ cần uống vào sẽ thấy hiệu quả. Bây giờ uống hết thuốc rồi, tìm khắp nơi không mua được, cũng ngại xin thêm bên chỗ người bạn kia, muốn nhờ cô hỏi thử bạn trai xem có cách nào mua mấy lọ về không. Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?
Cô không nhớ.
Chỉ nhớ có vẻ Tiểu Ngư rất tức giận mắng cô là đồ vô ơn.
Thời Ý ở bên cạnh hay sao? Cậu ấy có nghe được gì không? Phó Tư Điềm lúng túng.
Thời Ý hờ hững nói: "Mình cũng không nghe được em ấy nói gì, cậu nhìn mình cũng vô ích thôi."
Phó Tư Điềm nhận ra ý tứ của cô ấy, cúi đầu cười khúc khích.
Thời Ý đứng dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra, Phó Tư Điềm đang gọi điện thoại ngoài ban công, Thời Ý nghe thấy cô nói, "Dạ, Đoan Ngọ con không về, nghỉ lễ con sẽ xin ở lại trường, không sao đâu ạ,...", cô ấy không nghe tiếp, quay về phòng chờ Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm gọi điện thoại xong quay về phòng, hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng. Vì tối qua mọi người chơi giỡn đến khuya, giữa đêm Nguyên Ngưng thông báo hủy bỏ hai hoạt động buổi sáng, mọi người có thể ngủ thêm. Cô ấy đã đặt trước bữa sáng, sáng sớm ông chủ sẽ mang sang hâm lại trong nồi cơm và nồi áp suất ở nhà ăn.
Phó Tư Điềm mở nắp, nhận ra là miến tuyến (*).
Cô lấy một bát đưa cho Thời Ý trước, sau đó lại lấy một bát cho chính mình. Bánh quẩy để lâu, không còn xốp giòn, mất đi linh hồn. Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý ăn một cách bình tĩnh, hỏi cô ấy: "Ăn ngon không?"
"Không ngon."
Phó Tư Điềm đồng ý. "Chắc là do để lâu." Cô lại húp một ngụm, "Với lại gia vị làm nước lèo cũng không đúng, mùi vị quá nhạt nhẽo."
"Cậu biết làm?"
Phó Tư Điềm gật đầu, "Ừ, lần sau mình làm cho cậu ăn."
Thời Ý liếc nhìn cô một cái, "Cậu còn nợ mình mì."
Không mặn không nhạt cũng rất có hương vị đòi nợ, Phó Tư Điềm bị chọc trúng điểm đáng yêu, nhẹ giọng dỗ dành: "Mình nhớ mà."
Thời Ý cười một tiếng như có như không, cúi đầu ăn thêm hai miếng, chống đũa xuống bát, bỗng nhiên hỏi: "Nghỉ hè vẫn ở lại trường à?"
"Ừ."
"Không phải mình nghe nói có cuộc họp đàm phán thương mại, không cho ở lại trường hay sao?" Cuộc họp có liên quan đến cấp cao của nhiều quốc gia, mức độ an ninh của cả Thân Thành đều được tăng lên. Thân Đại kháo nhau từ lâu rằng vì lí do này nên nghỉ hè sẽ không cho phép sinh viên ở lại trường.
"Hình như mình có nghe nói, bởi vậy vẫn phải chờ đến lúc đó xem sao." Giọng Phó Tư