Diệp Tư mím đôi môi đã nứt nẻ, giọng run rẩy: “Lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã chết rồi.”
“Cô gạt ta!” Y khản giọng gào ra tiếng, lại nhặt bừa vũ tiễn lên, nhanh chóng tra lên dây. Nhưng lần này, ngón tay y không ngừng run lên, tên nhọn cũng loáng thoáng dao động. “Tỷ ấy ở đâu?! Nói cho ta biết tỷ ấy ở đâu?!”
“Dưới núi tuyết…” Diệp Tư không tự chủ được lùi về sau một bước, người thiếu niên giống như điên cuồng này làm cô sợ hãi.
“Là cô giết tỷ ấy sau đó lại đến mạo danh thay thế phải hay không?!” Phượng Vũ lần nữa kéo căng dây cung, tên nhọn nhắm thẳng vào ngực cô.
“Tôi nói lúc tôi nhìn thấy cô ấy thì cô ấy đã chết rồi! Tôi căn bản không biết cô ấy thì sao lại muốn giết cô ấy?!” Diệp Tư nắm lấy càng xe, người căng cứng, tóc dài tán loạn bay phất phơ trong gió, tầm mắt rối bời.
“Vậy bây giờ cô mang ta đi núi tuyết!” Y rống lên giận dữ, tên nhọn rung không ngừng.
“Sao có thể được? Cậu có biết cách chỗ này bao xa không?” Cô một bên nói, một bên cởi dây cương ngựa ra. Phượng Vũ nóng nảy đỏ mắt: “Cô định làm gì?!”
“Nếu cậu thật sự muốn đi, vậy thì nên hỏi Tiêu Chước Viêm với Hô Nhĩ Thuần, lúc ấy là bọn họ tìm thấy tôi. Chỗ đó, chính là chỗ của Tiêu Phượng Doanh.” Diệp Tư nói ra những lời này, trái lại hệt như buông xuống tảng đá nặng trong lòng. Nghĩ tới thân phận đến giờ đã bị triệt để phá đổ, không còn cớ gì để giả mạo danh nghĩa quận chúa nữa, dứt khoát kéo dây cương dắt ngựa đi, đi thẳng về phía cồn cát kia.
Phượng Vũ nhắm tên nhọn ngay sau lưng cô, khản giọng rống lên: “Trở về!”
Bước chân của cô thoáng ngừng một chút, song vẫn không quay đầu, gian nan cất bước tiến về phía xa xôi mờ mịt.
***
Trời đất u ám, cuồng phong không ngừng, Diệp Tư lẻ loi độc hành nơi hỗn loạn, trong lòng lại vô cùng bình lặng.
Không biết nên đối mặt với hiện thực phía trước như thế nào, lưng gánh danh hào quận chúa ở chung với những người kia, không một ngày nào không phải vượt qua trong những đảm vác nặng nề. Mà nay do ngoài ý muốn bị vạch trần, cô mới đầu kinh hoảng, song lúc này sau khi đã nói rõ ràng mọi chuyện, ngược lại không còn sợ nữa.
Tuy rằng mượn thân phận quận chúa có thể sống vô lo, nhưng bây giờ không còn trói buộc, một thân một mình có khi sẽ càng an tâm hơn.
Phượng Vũ cuối cùng không bắn ra một tên kia. Cô muốn ngoái đầu nhìn, song lại mạnh mẽ nhịn xuống. Không biết là không đành hay là không dám, cô chọn quyết tuyệt rời đi.
Trong ủng dài của cô rớt đầy cát, mỗi bước đi đều đau rát khó nhịn, ngựa trong bão cát cũng không trụ được lùi về sau. Diệp Tư đang định tạm nghỉ một chút, lại thấy xa xa trong màn bụi loáng thoáng có bóng người lay động. Cô ngẩn ra, đoán rằng là Da Luật Trăn dẫn người tìm đến bên này, không khỏi nghĩ đến Phượng Vũ bị cô bỏ lại dưới cồn cát, nếu không có ai đi cứu, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Tuy mình đã bại lộ thân phận trước mặt y, nhưng chỉ muốn báo cho Da Luật Trăn chỗ của Phượng Vũ, đợi lúc anh ta đi tìm mình lại chờ cơ hội trốn đi, dù hơi nhọc nhằn một tí, nhưng ít ra cũng có thể giữ được tính mạng cho Phượng Vũ.
Nghĩ như vậy, cô liền dắt ngựa đi về phía đối phương.
Trong cảnh tối tăm mù mịt không nhìn rõ được dáng vẻ đối phương, thậm chí ngay cả rốt cuộc có mấy người cũng không xác định được. Diệp Tư ra sức giơ cánh tay huơ huơ, ngược gió hô lớn, muốn để đối phương phát hiện thân ảnh của cô. Người nọ vốn đã rẽ sang một hướng khác, nghe được tiếng kêu của cô bỗng tạm dừng bước chân, kế đó điều chỉnh phương hướng, quả nhiên hướng về phía bên này đi tới.
Diệp Tư còn muốn ra trước đón, con ngựa lại lún vào cát, dù thế nào cũng không đi được. Cô đang lúc nôn nóng, ngẩng đầu thấy bóng đen kia đã càng lúc càng gần, không khỏi kêu lên: “Là thái tử sao?! Tôi ở đây!”
Bóng đen bước nhanh hơn, Diệp Tư chợt thấy người nọ thân hình kỳ lạ, nhìn kỹ lại mới thấy chẳng phải mặc trường bào. Cô không khỏi ngẩn ra, lúc này người nọ đã vượt qua cồn cát nhấp nhô, đi thẳng về phía cô. Bão cát thê lương, thổi lay tóc ngắn của gã, cùng với bộ đồng phục màu xám tro.
Lòng bàn tay Diệp Tư toát mồ hôi, không tự chủ được lùi lại đằng sau.
Gã vẫn đeo kính bảo hộ đen tuyền, che mất mặt mày. Không giống với trước kia ở chỗ, lần này không có chấm sáng đỏ rực chớp lóe sau kính bảo hộ, dẫu có như thế, nhìn thấy khuôn mặt rét lạnh kia đã khiến Diệp Tư thở gấp.
Cô chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cứ như phát điên nghiêng sang bên chạy trốn. Nhưng thân thủ M967 còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đuổi tới sau lưng cô. Diệp Tư đột nhiên xoay người tung đòn về phía gã, gã ngửa thân trên ra sau, nâng cánh tay bắt lấy cổ tay Diệp Tư. Dùng sức vung qua, Diệp Tư như con diều đứt dây rơi ngã trên cát.
Mà dáng người của kẻ trước mắt cao lớn, dù cho đang ở trong cuồng phong vẫn không chút sứt mẻ như cũ.
“Máy, truyền, tin.” Gã nhả từng chữ, giọng điệu trầm thấp.
“Vẫn chưa tìm được.” Diệp Tư rét lòng, gắt gao nhìn đăm đăm cặp kính bảo hộ che mất nửa mặt trên của gã.
“Mày nói dối.” M967 đột nhiên tiến lên, Diệp Tư còn chưa kịp thấy rõ động tác của gã, đã bị gã dùng sức túm lấy xách lên. Gã bóp cứng cổ họng của cô: “Tao lặp lại lần nữa, giao máy truyền tin ra đây.”
“Giao ra rồi… Anh sẽ lập tức giết tôi ư?” Cô gắng sức hô hấp, chằm chằm nhìn gã hỏi ngược lại.
Gã giương cằm kiên nghị: “Nhiệm vụ của tao là áp giải mày về nước, sẽ không giết chết mày.”
Diệp Tư túm chặt lấy cổ tay gã, cắn răng nói: “Cha tôi chết như thế nào, sao lại gọi ông ấy là kẻ phản quốc? Cho tôi biết tình hình thực tế, tôi mới có thể trả máy truyền tin cho anh.”
“Mày có tư cách trao đổi điều kiện với tao?” Gã vẫn như cũ lạnh lùng đến cực điểm.
“Nếu như… Anh không cho tôi biết tình hình thực tế… Tôi sẽ phá hủy máy truyền tin…” Diệp Tư thở dốc kịch liệt, bên môi lại treo nét cười, “Anh ắt hẳn phải dựa vào nó mới có thể nghĩ cách trở về nhỉ? Tôi hoàn toàn có thể ở lại chỗ này làm quận chúa Bắc Liêu, mà anh, không có máy truyền tin, thì vĩnh viễn không thể trở lại hiện thực nữa rồi.”
Trong kính bảo hộ đen như mực kia của M967 bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng đỏ, Diệp Tư vô thức nhắm mắt lại, lại nghe gã chậm rãi nói: “Mày cảm thấy có thể uy hiếp tao?”
Cô mở mắt ra, gã áp sát tới trước mặt cô, dùng giọng thấp không thể nghe thấy nói: “Đồ chắc là nằm trong tay thằng thiếu niên không thể đi đứng kia nhỉ?”
Lòng Diệp Tư cả kinh, còn chưa đợi cô trả lời, M967 đã đột nhiên lôi cô qua một bên. Cô mặc kệ đau đớn vội vàng muốn bò dậy, song M967 nhanh chóng nâng tay chạm kính bảo hộ một cái, liền có một luồng áp lực vô hình đánh phủ đầu về phía Diệp Tư. Cô bị lực ép lớn hệt như hồng thủy kia xô ngã trên cát vàng, gần như không thể thở, mà M967 đã thừa lúc này nhanh chóng rời đi.
***
Cồn cát xa xa nhấp nhô trải dài, Phượng Vũ lưng đeo cung tên, dựa vào sức của hai cánh tay khó nhọc di chuyển về phía trước.
Người gọi là “tỷ tỷ” sớm đã biến mất trong sắc đêm mênh mông, cát chảy không dừng, thậm chí rất nhanh đã lấp mất dấu chân cô để lại. Nhưng y vẫn cố chấp lần theo phương hướng lúc cô rời đi.
Khoảnh khắc cô xoay người rời đi, y vốn có thể bắn một tên kia ra, song tay kéo căng dây cung, lại thế nào cũng không bắn được mũi tên ấy đi.
Tuy rằng từ lần đầu tiên đưa mắt nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô không phải tỷ tỷ của mình, nhưng đường nét anh khí kia của cô, đôi môi mím chặt khi tức giận, cùng với tỷ tỷ trong ký ức dường như chẳng mảy may khác biệt.
Y không hiểu được vì sao trên thế giới này sẽ có người giống nhau như vậy, thậm chí ngay đến ấn đỏ đằng sau gáy cũng hoàn toàn y hệt.
Y không tin vào lời nói của cô, càng không tin tỷ tỷ sẽ chết.
Hạt cát lạnh buốt mài xát lòng bàn tay của y, y cả đường đều thấp đầu nhìn trước mắt, dùng tư thế tiến lên đã quen thuộc suốt hơn mười năm đến giờ. Hai chân của y không phải không có cảm giác, nhưng trước sau vẫn không thể vận sức, càng không thể đứng thẳng, ở nơi địa hình khốc liệt thế này, trái lại trở thành gánh nặng của bản thân.
Y ngẩng đầu, tầng mây nơi chân trời dày nặng, cuối bên kia cát vàng đã cùng với sắc trời âm u hòa lẫn, phân không rõ ranh giới.
Mà lúc này, phía trước xuất hiện một
bóng người.
Phượng Vũ thoạt đầu tưởng rằng là người con gái kia đi mà còn quay lại, y ngừng động tác, nhưng rất nhanh, y phát hiện cũng chẳng phải cô.
Y ngồi trên đất cát vàng khô, người kia xuyên qua cát bụi, từng bước từng bước tiến gần lại phía y. Phượng Vũ nắm chặt dây cung trước vai, nín thở nhìn phía trước. Dù cho ánh sáng ảm đạm, nhưng Phượng Vũ vẫn lờ mờ cảm thấy sự khác thường của gã.
Tóc ngắn, y phục kỳ quái, có món đồ đen tuyền che khuất hai mắt.
“Ngươi là ai?” Phượng Vũ ngẩng mặt, nhìn chằm chằm người kỳ dị này.
Đối phương không lập tức trả lời ngay, chỉ áp sát lại gần y lần nữa, Phượng Vũ bất giác cầm lấy cung tiễn, nhưng người nọ lại lập tức nhấc cánh tay lên, nói: “Món đồ kia, ở trong tay mày?”
“Gì cơ?” Y ngạc nhiên.
M967 hơi nghiêng mặt qua: “Món đồ Diệp Tư đánh rơi, tao có thể cảm giác được nó hẳn là đang nằm trên người mày.”
Phượng Vũ nhướng mày: “Diệp Tư? Ta không biết. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Gã từng bước áp sát, chỉ cách Phượng Vũ một khoảng chưa đến một mét, ngón tay ấn lên bên trái kính bảo hộ, chậm rãi nói: “Là muốn tao dùng đến vũ lực mới chịu giao ra?”
Phượng Vũ mím chặt môi, đột nhiên trở tay nắm cung, đem vũ tiễn tra lên dây cung.
“Ngươi cùng với kẻ lừa đảo kia là một bọn?” Y nhìn đăm đăm gã nam nhân kỳ quái trước mắt này, lớn tiếng quát.
“Ngu xuẩn.” M967 bỗng ném lại một câu như thế, sau đó, ngón tay ấn nhẹ xuống. Trong kính bảo hộ chợt lóe lên tia sáng đỏ rực, bắn thẳng về phía Phượng Vũ. Phượng Vũ trong lúc kinh ngạc bắn ra một tên, mũi tên tam giác kia xuyên qua gió bấc đâm vào ánh sáng đỏ, ngay vào lúc cả hai đâm vào nhau, tên nhọn thế nhưng lại bốc ra một luồng khói trắng, tức khắc rã thành vụn.
Ánh sáng đỏ xuyên qua thân tên, trong chớp mắt đâm vào vai trái Phượng Vũ, y kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn khoan thấu xương thịt, hệt như bị liệt hỏa thiêu đốt. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, y cắn răng ngẩng đầu, gã nam tử đã sải bước tiến lên, lại ngay lúc này, ở đằng xa truyền đến tiếng ngựa kêu.
Âm thanh ấy càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó, một thân ảnh đỏ thẫm như lửa xé tan bão cát càn quét mà đến.
“Đừng động đến cậu ấy!” Giữa gió táp, roi dài trong tay Diệp Tư rít lên, nhanh chóng cuốn về phía M967. Thân ảnh M967 như điện, trong chớp mắt dịch chuyển sang một bên, Diệp Tư quất ngựa chuyển hướng, vụt roi về mặt gã. Gã tung người nhảy ngược lên, giữa không trung bắt lấy roi dài, mượn lực đạp lên đầu vai Diệp Tư. Diệp Tư nắm chặt dây cương chịu một cước này, thân hình lung lay muốn ngã khỏi lưng ngựa. Lúc này chợt vang lên tiếng rít, Phượng Vũ ra sức khai cung, tên bén từ phía sau bay vút tới, đâm thẳng phía sau lưng M967. M967 nắm dây cương bỗng chợt quay về, vừa mới đá mũi tên này bay ra, lại gặp một mũi tên còn nhanh hơn xé gió lao tới, thoắt cái đã đến trước mặt.
Gã kia đã rơi xuống, ngón tay vừa chạm đến kính bảo hộ, song nghe thấy một tiếng vang nhỏ, tên nhọn đã trúng bên trái kính bảo hộ. M967 khựng người, chân đạp cát vàng trượt về sau, Diệp Tư thừa cơ nhấc roi vụt qua, gã cong người, như báo săn nhảy vọt lên, hướng về phía Diệp Tư bắt lấy. Diệp Tư thân ngồi trên ngựa tức tốc cúi nép xuống, ngựa hí lên chạy đi, cô một tay nắm dây cương, một tay duỗi ra hướng Phượng Vũ phía trước.
“Lên đây!” Cô liều mạng hô, Phượng Vũ lại do hao hết khí lực mà nặng nề thở dốc, rạp người khó có thể chống đỡ. Lúc này M967 đã rút cây tên nhọn xuyên thủng kính bảo hộ kia, như gió táp một lần nữa vọt tới. Diệp Tư bất chấp tất thảy nhòm người ra, ra sức bắt lấy cánh tay Phượng Vũ, cứng rắn lôi y lên.
Ngựa nóng nảy hí lên, Phượng Vũ ngoái nhìn thấy gã nam nhân áo đen kia đã đuổi đến ngay sát, mà Diệp Tư vẫn không chịu buông tay rời đi. Trong lúc gấp gáp, y dùng sức bám lấy yên ngựa, thân người bị kéo lê trên cát, Diệp Tư cắn răng vặn người, nhấc lưng y mạnh mẽ vận sức, cuối cùng cũng đưa được Phượng Vũ lên lưng ngựa.
Mà lúc này, M967 phóng người tới, đưa tay bắt được lưng Phượng Vũ. Phượng Vũ tay cầm đuôi tên chợt quay lại, tên nhọn sắc bén cắt qua má M967, ngay tức khắc máu tươi trào ra, bắn ướt cả người.
Gã nam nhân thân mặc đồ đen rên hự một tiếng, rớt ngã xuống dưới.
Diệp Tư giơ roi thúc ngựa, quát lên xông vào màn bụi giăng lớp lớp. Phía trước, vẫn là một vùng bao la mờ mịt chẳng rõ.
***
Cuồng phong thổi đến nỗi Diệp Tư khó mà mở mắt, cô cũng không phân biệt được rõ phương hướng, chỉ có thể mặc cho ngựa rong ruổi trên vùng đại mạc mênh mông này. Tuy cách một lớp áo choàng thật dày, nhưng cô có thể cảm giác được Phượng Vũ đang nép người sau lưng cô.
Cô kéo cánh tay y qua, đặt lên eo mình: “Ôm đi, kẻo không sẽ rớt xuống đấy.”
Y lại không lên tiếng, Diệp Tư ngoái đầu, trở tay đỡ lấy bên hông y, thấy y nhắm hai mắt, trên mặt không có lấy một tia máu.
“Phượng Vũ?” Cô cả kinh, cầm tay y ra sức lắc lắc. Mày y nhíu chặt, qua một lúc mới cất giọng yếu ớt: “Không sao, cô lo chạy…”
“Cậu bị thương rồi?” Trong lòng Diệp Tư lo lắng, song lại không cách nào kiểm tra tường tận, chỉ đành cắn dây cương, tay trống cởi áo choàng ra, phần phật đón gió, trùm lên Phượng Vũ đằng sau, buộc y với mình lại một chỗ.
Sắc trời đã hoàn toàn buông tối, gió lạnh cắp lẫn cát bụi thổi lên hai má, Diệp Tư cứ thế lưng địu sát Phượng Vũ đang hôn mê lặn lội nơi hoang mạc. Cô không dám quành về, càng không dám hơi chút ngừng nghỉ, lang thang không mục đích thúc ngựa băng băng hồi lâu, đã không biết bản thân đến nơi nào rồi.
Theo mặt cát càng lúc càng cao, thế gió cũng càng lúc càng mạnh, ngựa sức cùng lực kiệt, run run bước đi, đã đến cực hạn rồi.
Diệp Tư cóng đến độ cả người cứng ngắc, trong lòng tuyệt vọng không thôi, lại ngay lúc này, đằng hoang mạc phía trước thấp thoáng có bóng mờ nhấp nhô, không giống như cồn cát bình thường.
Cô giục ngựa tiến lên, con ngựa lại đột nhiên hai vó nhũn cả ra, nửa khuỵu trên đống cát. Chuyện xảy đến bất ngờ, Diệp Tư không kịp phản ứng, rốt cuộc cùng với Phượng Vũ ngã thẳng khỏi lưng ngựa. Cô cựa mình cởi áo choàng ra, Phượng Vũ chịu cú ngã này, nét khổ sở giữa hàng mày càng nặng hơn, nhưng đã không còn sức bật ra tiếng.
Diệp Tư thở dốc ngẩng đầu trông qua, song thấy chỗ cách không xa kia nhấp nhô cao thấp như bóng tòa kiến trúc nào đó, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội bò đến trước người Phượng Vũ nói: “Phượng Vũ, Phượng Vũ! Đằng trước có nhà ở rồi!”
Y thở nặng nề, muốn chống người dậy, nhưng cuối cùng không thể vận sức được. Diệp Tư quay người muốn dắt ngựa lại, song ngựa lúc này đã sớm kéo dây cương biến mất trong bão cát. Cô không rảnh đi đuổi, chỉ có thể cắn răng cõng Phượng Vũ lên, khập khiễng đi về phía trước.