Loan Phượng Minh

Hạo Thiên cổ thành


trước sau

Tĩnh vương thấy y không nói lời nào, liền dịu ngữ khí nói: “Ta đến, là để báo cho ngươi tin này.”

“Trở về có ý nghĩa gì?” Tiêu Phượng Vũ vô cùng lãnh đạm, tầm mắt y dừng lâu trên ánh đèn yếu ớt, tựa như muốn xem xem nó dập tắt như thế nào.

“Ý nghĩa?” Tĩnh vương nhìn quanh bốn phía, “Ngươi vốn là con tin, bây giờ Bắc Liêu muốn đón ngươi về triều, hoàng huynh ta cũng không ngờ sẽ cùng Bắc Liêu đối địch, chuyện chính là đơn giản như vậy. Mấy năm nay ngươi ở Sóc Phương trải qua khó khăn, lẽ nào còn muốn ở lại nơi này cả đời?”

Tiêu Phượng Vũ chẳng có lấy chút vẻ vui mừng, Tĩnh vương nghiêm mặt nói: “Phượng Vũ, ngươi chung quy là muốn quay về cố quốc. Nhưng thực không dám giấu giếm, hoàng huynh tuy rất muốn đưa ngươi về Bắc Liêu, song lại vô cùng lo lắng…”

“Lo lắng cái gì?” Tiêu Phượng Vũ nhìn thẳng hắn, “Mười năm qua ta chưa từng ra khỏi cái viện này, chẳng lẽ các ngươi còn sợ ta tiết lộ cơ mật gì đó sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tĩnh vương rũ mắt, thấp giọng nói, “Phụ thân ngươi vẫn chưa biết chuyện xảy ra sau đó.”

Ánh mắt Tiêu Phượng Vũ ngưng đọng, tựa hồ đang dần kết thành băng tuyết. Qua hồi lâu, y mới chậm chạp nói: “Ông ta có biết hay không, cũng như nhau thôi. Từ sau khi ông ta đem ta tống khỏi Bắc Liêu, giữa ta với ông ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

“Nhưng cho dù thế nào, hắn là phụ thân của ngươi, nếu thấy được dáng vẻ của ngươi lúc này, chỉ sợ sẽ giận tái mặt.” Tĩnh vương một bên vừa nói, một bên quan sát sắc mặt của Phượng Vũ, thấy y vẫn hờ hững, không khỏi nói, “Phượng Vũ, hay ngươi vẫn còn oán hận chuyện năm đó?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tiêu Phượng Vũ theo đó trở nên lạnh lẽo, khóe môi chậm rãi nâng lên nét cười trào phúng.

“Nếu như ta nói không hận, huynh tin sao?” Y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tĩnh vương, trong mắt ẩn chứa gai nhọn.

Một tia hàn ý tự đáy lòng Tĩnh vương dâng lên, nhưng hắn không để lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói: “Năm đó quả thực để ngươi chịu khổ… Dù vậy những người kia sau đó đều đã cuốn vào án mưu phản, chết cũng đã chết, điên cũng đã điên, bằng không đã quay về hống hách như trước.”

“Ý của huynh là tất cả đều đã qua?” Tiêu Phượng Vũ cười lạnh.

“Thứ ngươi nên hận là giao chiến không ngừng.” Tĩnh vương ôn hòa nói, “Nếu không có chiến loạn, ngươi sẽ không trở thành con tin đến Sóc Phương, cũng sẽ không gặp phải cảnh lận đận. Kỳ thật mười năm nay Bắc Liêu tuy xem ra chiếm thượng phong, nhưng chiến tranh liên tục không ngừng đã khiến hai nước đều hao kiệt tinh lực, nếu lại tiếp tục tranh đấu…” Hắn nhìn Phượng Vũ, ngữ khí nhấn mạnh, “Cho dù Sóc Phương bọn ta sau cùng bại trận, Bắc Liêu cũng nhất định quốc lực thiếu thốn, mà Tân Tống ngủ đông đã lâu cực có khả năng thừa cơ tiến công, Phượng Vũ ngươi lẽ nào chưa từng suy xét đến điểm ấy?”

“Lý huynh, những lời này của huynh hình như không cần phải nói với ta.” Tiêu Phượng Vũ bỗng nhướng mi, hai tay chống người, dựa lên tường gạch phía sau, “Ta dù có trở lại Bắc Liêu cũng sẽ không có địa vị hiển hách gì, càng sẽ không bước vào triều đường, mấy cái tranh đấu quốc gia này có liên quan gì đến ta?”

“Liên quan hay không, lúc này khẳng định hãy còn quá sớm. Ta chỉ hy vọng Phượng Vũ có thể vì hai nước mà suy xét, chớ đừng lại đem đau khổ đã qua kéo dài đến ngày sau.” Tĩnh vương dứt lời, đứng dậy, nghiêm túc nhìn y, dường như đang đợi câu trả lời của y.

Tiêu Phượng Vũ ngoảnh nhìn quân cờ tán loạn, nói: “Ý của huynh ta hiểu được, nay Sóc Phương vì tình thế bức bách không thể không đáp ứng yêu cầu của Bắc Liêu, song các ngươi lại sợ ta quay về nhắc đến tình cảnh ở nơi này, từ đó dẫn phát chiến loạn một lần nữa…” Y nói đến đây, chợt nhếch miệng khẽ cười, giữa nét mặt ẩn chứa sự mỉa mai, “Sớm biết như thế, có lẽ huynh thấy hối hận, lúc trước vì sao không để ta chết vùi trong tuyết, cũng miễn cho bây giờ lâm vào cảnh khó xử.”

“Lý Diễn tuyệt chưa từng hối hận vì đã cứu ngươi.” Tĩnh vương giọng trầm thấp mà có lực đáp.

Phượng Vũ ngẩn người, nhìn ra bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, nghe tiếng gió rít gào: “Lý huynh, nhưng rất nhiều khi, ta đều cảm thấy hối hận vì được cứu sống.”

Ngữ khí y bình thản không chút xao động, thần sắc cũng không buồn không đau, nhưng Tĩnh vương nghe xong lời này, tim lại chợt đập nhanh. Ánh nến chập chờn, Tĩnh vương thình lình vén trường bào tử kim*, quỳ một gối trên nền đất bùn lạnh lẽo.

(*Tử kim: tử [紫] là màu tía, kim [金] là màu vàng kim.)

“Huynh đang làm gì vậy?!” Tiêu Phượng Vũ cả kinh, vội vàng cúi người muốn kéo hắn dậy, lại bị hắn bắt cánh tay cản lại.

Tĩnh vương nhìn thẳng vào y, thấp giọng nói: “Phượng Vũ, ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn mang oán hận, nhưng Sóc Phương nay đã là nguy trong sớm chiều*, ta thẹn mặt lấy thân phận tri kỷ ra cầu ngươi.”

(*Nguyên văn: “Nguy tại đán tịch” [危在旦夕], dùng để chỉ nguy hiểm đã ngay trước mắt.)

Ánh mắt Phượng Vũ co lại, chống bàn gỗ nói: “Cầu ta?”

“Phải.” Tĩnh vương thần sắc khẩn thiết, ngữ khí kiên nghị, “Thỉnh xét đến phần tri giao giữa ngươi và ta, buông bỏ hận cũ, đừng đem chuyện đã qua nói cho lệnh tôn.”

Bóng nến thoắt sáng thoắt tối, sắc mặt Tiêu Phượng Vũ hơi tái, ngẩn người ngồi hồi lâu, cất giọng khàn khàn: “Ta vốn chưa từng định nói với ông ta.”

“Thật sao?” Tĩnh vương ngẩng đầu, đôi ngươi thâm thúy ánh lên dưới nến.

“Huynh đã cứu ta, ta sẽ không lừa huynh.” Tiêu Phượng Vũ nói từng chữ.



Sau khi Tĩnh vương rời khỏi căn phòng nhỏ, ánh đèn trên bàn con chập chờn lay động, cuối cùng vẫn là dầu cạn đèn tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối, Tiêu Phượng Vũ một mình ngồi trong tịch lặng.

Đêm nay mây mù trăng vắng, bên song cửa giấy khí lạnh hất vào người. Ván cờ trên bàn cờ sớm đã không còn như trước, y đưa tay nhấc mấy quân cờ, tiếp đó lại chậm chạp thả tay, nghe quân cờ rơi lả tả vào trong hộp đá, đinh đinh đang đang, lạnh lẽo quyết tuyệt.

Đêm nay y nằm trên giường lò lạnh như băng, hệt như trước kia khó mà vào giấc, lại không chỉ vì mùa đông rét lạnh khiến hai chân đau nhức khó nhịn. Nhiều mảnh ký ức vụn vặt trong đầu hiện lên không ngừng, dù có nhắm mắt lại, cũng khó mà ngăn được chuyện xưa như dòng nước lũ cuồn cuộn mà đến.

Trong mắt khô rát, y gian nan trở mình, từ bên gối mò lấy một cái hộp cỡ lòng bàn tay. Nơi đêm đen, ngón tay y mơn trớn hoa văn sặc sỡ trên hộp, trong ký ức sớm đã mơ hồ, bầu trời xanh ngát vô ngần, y tuổi còn nhỏ cưỡi tiểu mã như tuyết trắng rong ruổi trên thảo nguyên, ôm chặt phía sau y là một đôi tay dịu dàng.

***

Đương lúc hoàng hôn, thảo nguyên mênh mang khô vàng một vùng, chân trời phô bày khung cảnh cam hồng lam đậm giao thoa rực rỡ. Đằng xa có tòa thành trì cổ xưa sừng sững giữa dãy núi, đoàn ngựa trở về thượng kinh hạ đội đóng quân ngoài thành. Diệp Tư vừa vén màn xe, Da Luật Trăn đã đến trước người cô: “Phượng Doanh, chút nữa muội sẽ vào thành Hạo Thiên nghỉ ngơi.”

“Là tòa thành đằng trước đó sao? Tôi tự mình đi à?” Diệp Tư thấy những người khác đều bận rộn dựng lều trại, không khỏi hỏi.

Da Luật Trăn cười cười: “Đương nhiên sẽ không, Hô Nhĩ Thuần mang theo người bảo hộ muội, trong thành tương đối an toàn, không cần ở đây ăn gió uống sương.” Trong lúc nói chuyện, Hô Nhĩ Thuần đã dẫn một nhóm vệ binh đến trước xe ngựa, hướng Diệp Tư nói: “Quận chúa, ngài xem thái tử điện hạ suy xét thật là chu toàn đủ đường! Nơi đèo heo hút gió* này vất vả lắm mới có một tòa thành nhỏ, ngài ấy đã nghĩ đến phải để ngài vào thành nghỉ ngơi một đêm rồi!”

(*Nguyên văn: hoang sơn dã lĩnh.)

Diệp Tư có chút ngại ngùng, Da
Luật Trăn biểu tình bình thản, dường như chẳng hề để ý. Cô chỉ đành hỏi anh: “Vậy còn anh?”

“Đại quân không tiện vào thành, ta cần phải ở lại đây.” Da Luật Trăn dứt lời, hướng Hô Nhĩ Thuần vẫy vẫy tay. Hô Nhĩ Thuần liền cười hì hì bảo xa phu khởi hành, hai hàng vệ binh ngay hàng thẳng lối bảo vệ hai bên trái phải, vây quanh xe ngựa hướng đến thành Hạo Thiên giữa ánh chiều tà mà đi. Diệp Tư nhẹ khơi tấm mành trên song cửa xe nhìn về phía sau, Da Luật Trăn một thân nhung trang đã cất bước lớn đi về doanh trướng, nhưng không biết vì sao, anh lại nửa đường dừng bước, xoay người hướng về phía cô trông lại. Diệp Tư vội buông mành xuống, lo rằng bị anh thấy được sẽ hiểu lầm.

Lúc trước dọc đường tuy cô có ý muốn tránh mọi người, song xung quanh đều là đồng hoang không chỗ để đi, giờ rốt cuộc cũng tìm được thành trì, hẳn là cách đô thành không bao xa nữa. Thế nhưng một khi về đến thượng kinh, cũng có nghĩa là cô sắp phải đối mặt với người được gọi là phụ thân cùng một đám gia nhân nô bộc, còn có gì mà đệ đệ xa cách đã lâu… Diệp Tư nghĩ đến đây không khỏi lo lắng đứng bật dậy, nếu như thân ở Vương phủ, chỉ sợ càng khó trốn đi. Lại thêm Bắc Dận vương nửa đời chinh chiến sa trường, vung đao trảm địch giết giặc vô số, người như vậy, nếu phát hiện cô kỳ thực không phải nữ nhi của mình, sẽ lại xử trí thế nào đây?

Cô không khỏi rùng mình.

Mà lúc này Da Luật Trăn phái người đưa cô vào thành Hạo Thiên nghỉ ngơi, trái lại cho cô một cơ hội bỏ trốn.



Phía trước truyền đến tiếng vang nặng nề, cửa thành Hạo Thiên chậm chạp mở ra, đám người Hô Nhĩ Thuần hộ tống xe ngựa tiến vào tòa cổ thành. Có lẽ là do sắc trời sắp tối, cũng có lẽ là vì tắc ngoại* vốn dân cư thưa thớt, mặc dù vào đến trong thành, trên đường phố cũng vô cùng yên tĩnh. Diệp Tư cẩn thận dè dặt xuyên qua mành xe quan sát địa thế trong thành, thấy ven đường cũng có cửa hàng, nhưng sinh ý không được hưng vượng, đa số gia đình môn hộ đóng chặt, nghiễm nhiên đã vào ban đêm.

(*Tắc ngoại [塞外] thông thường dùng để gọi khu vực phía bắc của Trung Quốc bên ngoài Trường Thành, bao gồm các tỉnh như Nội Mông Cổ, Cam Túc, Ninh Hạ, Hà Bắc, bắc bộ của khu tự trị.)

Cô không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng tính toán giả như mình trốn được, thì cần phải đến đâu náu mình. Đương lúc suy tư, gió chợt nổi lên, trong nhất thời đèn lồng cùng mành che bên đường đung đưa không ngừng, lá rơi đầy đất càng bị thổi bay ra xa. Diệp Tư chỉ cảm thấy lạnh, kỳ quái ở chỗ, cái lạnh này cũng không giống như do gió bấc thổi vào, mà càng giống như bắt nguồn từ một loại khủng hoảng chẳng rõ.

Sĩ binh hai bên vẫn như cũ nghiêm trang tiến lên, người đi đường vội vàng, nhìn không ra có gì khác lạ. Nhưng Diệp Tư vẫn cảm thấy bất thường, cô nặng nề buông mành xuống, ngồi trong xe ngựa ngây người.

—— Không biết vì sao, dường như có một luồng ánh mắt đang âm thầm quan sát cô. Dù cô đã tránh về trong xe, loại cảm giác bị người khác giám thị này vẫn không biến mất.

***

Xe ngựa dừng trước một tòa phủ đệ thoạt trông đã được vài năm tuổi, Diệp Tư vốn tưởng rằng dân tộc phía bắc đều chăn ngựa rải rác, ngược lại không nghĩ tới hóa ra vùng cương thổ rộng lớn của Bắc Liêu tiếp giáp với Tân Tống, trong một vài phương diện đã dần dần hán hóa. Quan viên địa phương đầu đội mũ hồ nhung* đã kinh động bước ra nghênh đón, Hô Nhĩ Thuần trịnh trọng trang nghiêm phân phó quan viên hầu hạ quận chúa, Diệp Tư không biết thân phận người này, đành phải mặt không biểu tình nhẹ gật đầu.

(*Hồ nhung: lông cáo.)

“Hạ quan biết quận chúa thân thể khó chịu, đã có chuẩn bị.” Quan viên vẫy tay, đã có người khiêng nhuyễn kiệu tiến đến, phần ân cần này ngược lại khiến Diệp Tư không quen lắm. Nô bộc xung quanh bận rộn không ngừng, Hô Nhĩ Thuần mang vệ binh đưa Diệp Tư vào phủ đệ.

Trong chớp mắt cô tiến vào cổng phủ, không tự chủ được quay đầu nhìn quanh lần nữa. Sắc chiều nồng đậm, gió thổi lá khô trên đầu cành rơi xuống, nơi cuối phố không có lấy một bóng người.

Sau khi vào phủ tuy bị vây ở giữa, Diệp Tư vẫn thấy trong lòng không yên, vì vậy trong tiệc rượu cô không nói gì, tinh thần không tốt, chỉ đơn giản ăn vài miếng liền dưới sự dẫn dắt của người hầu về phòng nghỉ ngơi.

Vừa ra khỏi đại sảnh, cô quay đầu hướng Hô Nhĩ Thuần nói: “Vũ khí trước kia của tôi bị mất rồi, hiện tại cần có lợi khí phòng thân.” Hô Nhĩ Thuần vội vàng dâng lên bảo kiếm bên hông, Diệp Tư lại lắc đầu nói: “Tôi chỉ cần món binh khí kia là được rồi.”

Dứt lời, cô nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay chỉ về vũ khí được một tên võ sĩ trong viện cầm. Đó là một cái lưỡi câu năm móc, từng móc câu đều được mài đến sắc bén vô cùng, một đầu nối với đoạn xích sắt dài. Hô Nhĩ Thuần ngẩn ra, lập tức gọi võ sĩ kia lại, đem lưỡi câu năm móc dâng cho Diệp Tư.

Diệp Tư ra vẻ lão luyện nhận lấy món vũ khí, sau đó bước nhanh quay về nội viện. Đợi đến khi người hầu đi rồi, cô lập tức đóng chặt cửa phòng, cẩn thận tỉ mỉ ở trong phòng kiểm tra lại một lượt, mãi đến khi xác thực hết thảy an toàn xong, mới mệt mỏi ngồi trên giường.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, có thị nữ đưa tới ngọn đèn hoa lệ, Diệp Tư hướng thị nữ thăm dò vệ binh trong viện có còn đó không. Thị nữ nói: “Tướng quân có phân phó, vệ binh phải luôn thủ hộ trong viện, không thể rời khỏi.”

Diệp Tư bất đắc dĩ để nàng ta lui xuống, vốn định mượn cơ hội trốn khỏi đại quân, nhưng trước mắt vệ binh thủ hộ không rời, khiến kế hoạch của cô trở nên khó khăn. Cô mặc nguyên y phục nằm xuống, cánh tay trái vô tình đụng vào thành giường, nơi lúc trước bị tiêm vẫn còn hơi đau nhức.

Cô cuốn tay áo lên, lỗ kim nơi bị tiêm trước đó lúc này đã khó mà tìm thấy, nhưng ngón tay ấn vào chỗ đó, vẫn có thể cảm giác được bên dưới da thịt có chút phát đau. Cô cẩn thận lấy ngón tay đẩy thử một chút, dưới da thịt dường như có một hạt cưng cứng.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Ui ui, số liệu tăng chậm ghê á, gì mà nhiều đảng vỗ béo với đảng tàu ngầm rứa? Mấy người không ai tình nguyện muốn ngoi lên mặt nước nói chuyện với tui hết hả? _(:з」∠)_ Sầu ghê không ai thương hết!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện