“Cô nương, chuyện đường phố đừng nên quản nhiều.”
Một giọng nói từ sau lưng vang lên, Thẩm Tẫn Hoan biết là Lữ Nham.
Bạch Kỷ nhìn thoáng qua người đó thì bỗng hoảng sợ, sau đó trở nên nóng nảy, trong miệng ậm ờ kêu gào gì đó. Thẩm Tẫn Hoan thấy máu nâu đỏ trào ra từ chỗ Bạch Kỷ cắn, vừa định tiến tới đã bị Lữ Nham kéo đi:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đắc tội với cô nương.”
Sức Thẩm Tẫn Hoan không lớn bằng Lữ Nham, cứ giãy giụa mãi cũng vô ích, lúc định ra khỏi hẻm thì có một cơn gió thổi qua, xoay người nhìn lại thì thấy Bạch Kỷ đang đứng đó với động tác công kích. Thẩm Tẫn Hoan và Lữ Nham đều kinh ngạc, không hề phát hiện ra sự tấn công bất ngờ của Bạch Kỷ, lúc này sau lưng hắn có hai người áo đen, một người đi đến chỗ Bạch Kỷ vừa đứng dậy, một người đi tới chỗ Thẩm Tẫn Hoan.
Lữ Nham lập tức rút kiếm bảo vệ nàng sau lưng.
“Nghe nói gần đây đám con cháu của quan viên ở đế kinh đều không ổn.”
Người áo đen để lộ mắt, giọng nói rất quen tai.
Thẩm Tẫn Hoan cố gắng tìm manh mối.
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc tán thán hai điều…… Một là hai người áo đen lặng lẽ xuất hiện, ngay cả Lữ Nham cũng không phát hiện ra, chứng tỏ thân thủ bất phàm. Hai là Bạch Kỷ đột nhiên công kích cũng không phát ra tiếng động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trúng khuyển cổ sẽ điên cuồng tấn công khi thấy bóng lưng đối phương, xem ra người áo đen đã điểm huyệt Bạch Kỷ nên mới không làm nàng tổn thương.
Nói vậy thì chắc là bạn…… Nhưng người này nói con cháu của quan viên ở đế kinh xảy ra chuyện, rõ như lòng bàn tay, nhưng xuất hiện giữa ban ngày như này lại không giống người tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc là địch hay bạn? Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày.
Lữ Nham đã sẵn sàng, chỉ cần người áo đen kia tiến lên trước một bước……
Người áo đen vọt tới trước mặt nàng, trước khi đưa tay kéo mặt nạ xuống chào hỏi, Thẩm Tẫn Hoan đã rút kiếm của Lữ Nham ra đâm về phía hắn ta theo bản năng.
Nhưng vóc dáng chênh lệch, người áo đen bắt lấy đầu kiếm, hơi dùng sức một chút đã hất bay ra ngoài.
Thẩm Tẫn Hoan thầm hoảng sợ, mình không thành công, còn hại Lữ Nham không có vũ khí……
Con ngõ nhỏ hẹp yên tĩnh vài giây.
Lữ Nham phòng bị hai người áo đen, chiêu vừa rồi của Thẩm Tẫn Hoan cũng khiến hắn lắp bắp kinh hãi, lực đánh vào cổ tay hắn không lớn nhưng nhắm trúng huyệt, Thẩm Tẫn Hoan chưa từng quá võ công sao lại có phản ứng theo bản năng như vậy chứ.
Người áo đen tới gần Thẩm Tẫn Hoan, biết nàng cảnh giác với mình, liền ngồi xổm xuống cách ba bước:
“Thân thủ không tồi, cô cô cho ai dạy muội vậy?”
Cô cô? Thẩm Tẫn Hoan nhìn vào đôi mắt màu nâu kia, tim đập rộn lên, chẳng lẽ là!
Thẩm Tẫn Hoan ngơ ngác tiến tới kéo mặt nạ của hắn xuống. Mũi cao, khuôn mặt như điêu khắc xuất hiện trước mắt nàng. Gió cát hàng năm đã làm gò má tuấn mỹ này đã trở thành màu đồng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn luôn dịu dàng như vậy, không thể liên tưởng tới dáng vẻ hung thần chinh chiến trên sa trường giết ngàn vạn địch.
Thẩm Tẫn Hoan bất giác xoa mặt hắn.
Gương mặt này, nàng đã nhớ hơn hai mươi năm.
Nhớ tới ánh mắt hắn nhìn nàng trước khi chết, vẫn không khỏi bồi hồi.
“Lý Vân Chử.”
Thẩm Tẫn Hoan thử nói ra cái tên quen thuộc.
Trưởng tôn của phủ Tướng quân Định Viễn Lý thị, Lý Vân Chử.
Nghe được câu này, nam tử đột nhiên cười, ôn hòa ấn đầu nàng:
“Tiểu Tẫn Hoan đã lớn rồi.”
Trái tim của Thẩm Tẫn Hoan rung động, khóe mắt ươn ướt:
“Ca ca.”
Năm đó Thẩm gia rớt đài, một mình nàng trên triều, trong những năm tháng cô độc chịu sự chửi mắng của triều đình, thậm chí là người dân Bắc Yến, có một người luôn tiếp sức cho nàng, cho dù cuối cùng đã bại trận, nhưng ánh mắt huynh ấy vẫn dịu dàng như vậy.
“Sao mắt đỏ vậy.”
Lý Vân Chử sửng sốt, đưa tay muốn lau nhưng lại cảm thấy tay không sạch, hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đã lâu không gặp, muội rất vui.”
Thẩm Tẫn Hoan cố nén nước mắt nhoẻn miệng nói,