Hai năm sau Nhiếp tiểu tướng quân thành công đánh bại tứ quốc khải hoàn hồi kinh. Khắp thành treo đèn kết hoa chúc mừng chiến thắng vang dội của Ân Giai, đồng thời đón mừng hôn lễ của Nhiếp tiểu ướng quân và Châu gia Châu nhị tiểu thư.
Ngoài thành phi thường náo nhiệt, còn Châu gia lại ảm đạm thê lương.
Châu lão gia khổ sở nhìn phong thư từ biệt ở trên bàn mà không ngừng thở dài, Châu Cẩm Tú đêm qua lặng lẽ bỏ trốn khỏi phủ. Trong thư nói nàng không muốn gả cho quân gia, càng không muốn gả cho nữ nhân.
Bấy giờ Châu Cẩm Ngôn đã mười sáu tuổi, e lệ như đào hoa hé mở hàm tiếu, dịu dàng như hương gió thơm ngát, sóng mắt hạnh êm dịu như mặt nước hồ thu không gợn sóng. Dù qua bao lâu đi chăng nữa Châu Cẩm Ngôn vẫn giữ trọn lòng yêu mến Nhiếp Dương, nàng hai năm đều không ngừng chờ đợi, dẫu biết thứ nàng đợi được chẳng qua là một mảnh si tâm vọng tưởng.
“Bây giờ phải làm sao?” Châu lão gia ôm đầu rêи ɾỉ từng cơm: “Tú nhi không có ở trong phủ lấy ai gả cho Nhiếp gia bây giờ?”
Châu phu nhân cả ngày hôm nay cứ ngất rồi lại tỉnh rồi lại ngất, thút thít khóc không biết mệt: “Nhiếp gia bọn họ đều là võ tướng, nếu biết Tú nhi cự hôn bỏ trốn nhất định không tha cho chúng ta, lão gia ngài nói chúng ta phải làm sao đây?”
Mắt thấy sinh tử cận kề, Châu lão gia dứt khoát vứt hết mặt mũi xuống nước cầu cứu Châu Luân: “Tỷ tỷ ngươi xem có cách nào giúp Châu gia hay không? Không đến hai ngày nữa là đến ngày thành thân rồi, đến lúc đó Châu gia chúng ta không đưa được tân nương đến Nhiếp tiểu tướng quân sẽ đem cả Châu phủ lật lên mất!”
Đối với chuyện của Châu gia hay chuyện của tiểu đệ nàng trước nay đều không hề quan tâm đến, hắn cũng không phải tiểu hài tử, mà nàng thì không phải hắn mụ mụ. Châu Luân vân đạm phong khinh nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn Châu lão đệ chưa từng ấm áp qua.
“Thế nào? Lúc Nhiếp gia cầu thân ngươi chẳng phải đã nói một mình chủ trì mọi chuyện sao? Bây giờ gặp chuyện rồi thì bỏ của chạy lấy người?”
“Tỷ tỷ ngươi đừng nói như vậy, chúng ta dù gì cũng là người một nhà kia mà…”
“Ta với Châu gia từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa, trước đây ngươi cũng đã nói bản thân không có một tỷ tỷ thích nữ nhân không phải sao?”
Hiểu rõ những đau khổ mà Châu Luân phải trả qua nên Tống Lam cũng không để tâm đến chuyện sống chết của Châu gia, dứt khoát kéo Châu Cẩm Ngôn đứng dậy muốn đi.
“Cáo từ.”
Không ngờ đến Châu lão gia lại vứt hết mặt mũi kéo tay Châu Cẩm Ngôn khóc lóc cầu xin: “Nể tình mẫu thân ngươi, Cẩm Ngôn ngươi giúp phụ thân một lần có được không? Hoàng thượng cũng chỉ nói ban hôn cho Châu tiểu thư, là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư đều không quan trọng!”
“Đây chính là đại tội khi quân a phụ thân!”
“Vậy thì chúng ta dịch dung có được không? Ngươi và Tú nhi tuổi tác không sai biệt, dáng người cũng khá tương đồng, chỉ cần dịch dung rồi thay đổi cách ăn mặc thì sẽ không có ai phát hiện được!” Mắt thấy Châu Cẩm Ngôn thoáng lung lay, Châu lão gia tức khắc quỳ xuống chân nàng bức ép nàng: “Châu gia sản nghiệp đều do ngươi mẫu thân liều mạng gây dựng nên, coi như vì ngươi mẫu thân giúp Châu gia một lần có được không?”
“Ngươi câm miệng!”
Châu Luân giận dữ đạp cho Châu lão đệ một cước ngã chỏng vó, dứt khoát dẫn thê tử và chất nữ rời đi.
Sáng hôm sau Nhiếp Dương lại đến Châu phủ bái phỏng, Châu gia được một trận gà bay chó sủa, Nhiếp tiểu tướng quân thông minh nhạy bén sớm muộn cũng phát hiện nhị tiểu nương đã biến mất.
Trong lòng lo lắng phụ thân hắn nghĩ không thông suốt nên Châu Cẩm Ngôn lén cô cô chạy đến Châu phủ, không ngờ lại đụng mặt Nhiếp Dương. Hai năm không gặp Nhiếp Dương cao lên không ít, hai mắt sáng rực chứa đựng muôn vạn tinh tú, cũng chính đôi mắt này hai năm về trước lấy đi hồn phách của nàng.
Nhiếp Dương ngồi đợi trong đại sảnh cũng được nửa nén nhang rồi, vừa nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn liền sốt ruột đứng dậy truy vấn: “Tỷ tỷ, Tú nhi nàng đâu rồi? Châu bá bá chẳng phải nói dẫn nàng ra gặp ta sao?”
Châu Cẩm Ngôn bối rối nhìn ra sau lưng, phát hiện hạ nhân đều đang trốn tránh ánh mắt của nàng liền tuỳ tiện viện đại một lý do: “Tiểu muội xuất phủ mua ít yên chi thuỷ phấn rồi, ít nhất cũng phải giữa trưa mới về, Nhiếp tiểu tướng quân không ngại thì hôm khác lại đến?”
“Tính khí ấu trĩ này của Tú nhi vẫn không thay đổi, sau này thành thân ta phải quản kỹ nàng hơn nữa.” Nhiếp Dương phủi váy áo đứng dậy, nhịn không được hiếu kì dò hỏi: “Hai năm không gặp không biết Tú nhi có nhắc gì đến ta hay không?”
Châu Cẩm Ngôn miễn cưỡng gật đầu, nàng với Châu Cẩm Tú không thường xuyên gặp mặt làm sao biết được đối phương có nhắc về Nhiếp Dương hay không. Nhưng nàng lại không nỡ khiến Nhiếp Dương đau khổ, bởi vì nàng biết cảm giác không được người mình thích đáp lại khó chịu đến mức nào.
“Tiểu muội đối với quân gia ngày đêm tâm tâm niệm niệm, thường xuyên nhắc đến ngài trước mặt ta, còn nói muốn cho ngài một cái kinh hỉ.”
“Vậy khi nào Tú nhi hồi phủ?”
“Ta đã nói độ chừng giữa trưa tiểu muội mới hồi phủ.”
Nhiếp Dương vẫn còn chuyện cần phải đích thân xử lý không thể chờ đến giữa trưa, đành đưa cho Châu Cẩm Ngôn một kiện kim sai hồ điệp: “Khi Tú nhi hồi phủ phiền ngươi đưa cái này cho nàng.”
Châu Cẩm Ngôn miễn cưỡng nhận lấy kim sai, gật gật đầu: “Ta sẽ giúp quân gia đưa tận tay tiểu muội.”
Việc cần làm cũng đã làm xong, Nhiếp Dương luyến tiếc xoay người rời đi.
Vô thức siết chặt kim sai, nước mắt cứ ngỡ đã cạn khô lại lần nữa ào ào chảy xuống, rốt cuộc nàng đã vì người này mà khóc bao nhiêu lần?
-------------------------------
Trăng phủ lên mặt hồ loang lổ thứ ánh sáng huyền diệu, đêm tối tĩnh mịch, âm thanh của côn trùng vang lên trong đêm đặc biệt thê lương.
Suối tóc buông xõa dài phủ qua vai, hoa cài tóc từ từ trượt xuống rơi xuống đất phát sinh âm thanh chua chát. Châu Cẩm Ngôn chăm chú nhìn kim sai trong tay, trong lòng rối ren bao suy nghĩ.
Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Châu Cẩm Ngôn giấu vội giấu kim sai vào tay áo, nhìn thấy cô cô lại càng căng thẳng.
“Cô cô.”
“Ta đi ngang qua thấy phòng ngươi chưa tắt đèn, làm sao? Không ngủ được à?”
Châu Cẩm Ngôn trước giờ không biết nói dối, trốn tránh ánh mắt cô cô nhìn xuống chính mình hai chân.
“Ngôn nhi đừng để tâm những lời phụ thân hồ đồ của ngươi nói.” Châu Luân cẩn dực nắm lấy hai tay Châu Cẩm Ngôn an ủi: “Ngôn nhi là trân bảo trong lòng cô cô, ta thương tiếc ngươi, không nỡ nhìn ngươi vì bất kì nam nhân nữ nhân nào chịu khổ. Ngươi chỉ cần làm chính mình thì tốt rồi, chuyện hôn sự của ngươi cô cô đã sớm có tính toán, dù thế nào cô cô cũng sẽ tìm một nơi tốt để ngươi nương tựa cả đời.”
“Nhưng ta trong lòng vẫn còn nghĩ đến Nhiếp tỷ tỷ, ta sợ bản thân không thể toàn tâm toàn ý đối đãi phu quân.”
“Nhiếp Dương nha đầu này tính khí cương liệt, bộc trực thẳng thắn, đây vừa là điều tốt vừa là điều xấu. Chính vì nàng quá cương trực nên luôn tự cho mình là đúng sẽ không chịu nghe khuyên bảo, phu quân như thế thà không có còn hơn. Hơn nữa nữ nhân có thể gả cho khất cái, lưu manh, hoà thượng, thổ phỉ nhưng tuyệt không được gả cho phu quân không yêu mình. Nhiếp Dương trong lòng chỉ có Châu Cẩm Tú, ngươi gả vào Nhiếp phủ cũng chỉ có một con đường chịu khổ mà thôi.”
“Nếu là trước đây Ngôn nhi chỉ mong Dương tỷ tỷ bình an hồi kinh, nhưng hôm nay ta nhìn thấy nàng hai mắt tràn ngập hy vọng ta liền…” Châu Cẩm Ngôn chính mình chịu đau đớn cũng không thống khổ bằng nhìn Nhiếp Dương đau lòng: “Vạn nhất Dương tỷ tỷ biết được Cẩm Tú đã bỏ trốn cự hôn nhất định sẽ rất thương tâm…”
“Ngươi đau lòng nàng còn nàng có đau lòng ngươi hay không?” Châu Luân nóng nảy lớn tiếng quát mắng nàng: “Ngôn nhi nhưng là tâm can bảo bối của cô cô của ngươi thẩm thẩm, ai cũng không được phép tổn hại ngươi! Cô cô xem ngươi như báu vật ngươi lại vì một người xem mình như cỏ rác mà hy sinh tất cả? Ngươi không thấy hổ thẹn với cô cô với thẩm thẩm hay sao?”
“Nhưng nếu để Hoàng thượng biết được Châu gia chúng ta tân nương bỏ trốn cự hôn nhất định sẽ khiến long nhan phẫn nộ, đến lúc đó chi hai chúng ta cũng sẽ chịu liên luỵ!”
“Châu Luân ta lăn lộn ở biên cương mười mấy năm, Hoàng thượng không nể mặt ta thì Nhiếp tướng quân cũng phải nể mặt ta mà nói giúp mấy lời, sẽ không có chuyện chúng ta cùng chi lớn cùng chịu tội.”
“Ngôn nhi lần này muốn hoang đường một lần! Dù có là thế thân của Tú nhi cũng được, Ngôn nhi đời này kiếp này chỉ muốn ở cạnh Nhiếp Dương tỷ tỷ!!”
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Cô cô dưỡng ngươi bao nhiêu năm để ngươi vì một nữ nhân xa lạ biến thành bộ dáng si mê ngốc nghếch này sao? Uổng công cô cô và thẩm thẩm yêu thương ngươi, Ngôn nhi ngươi thật sự làm cô cô quá thất vọng.”
“Xin lỗi, cô cô…”
“Ngôn nhi…”
Nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Châu Cẩm Ngôn, Châu Luân cũng không nỡ tiếp tục trách nàng. Đều là nàng không tốt, nếu biết trước là nghiệt duyên nàng có chết cũng không đưa Ngôn nhi xuất phủ thả thiên đăng, cũng sẽ không nghe lời hồ đồ của Nhiếp lão đầu mà để hai nha đầu gặp nhau.
Tất cả đều là lỗi của nàng…
“Được rồi, cô cô xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với ngươi.” Châu Luân dịu dàng đem Châu Cẩm Ngôn kéo vào trong lòng, ở trên đỉnh đầu nàng đặt một nụ hôn: “Ngươi đã không còn là hài tử, cô cô cũng không thể quản ngươi cả đời, nếu ngươi đã quyết cô cô không còn lời gì để nói. Nếu sau này ngươi cảm thấy không chống đỡ được nữa, quá mệt mỏi quá tuyệt vọng thì quay về đây, cô cô vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi.”
“Đa ta cô cô, Ngôn nhi nhất định sẽ sống thật tốt.”
Nhiều năm sau Châu Luân vẫn luôn hối hận, nếu nàng lúc đó kiên quyết hơn thì Châu Cẩm Ngôn đã không phải chết, là nàng từng bước đẩy chất nhi bảo bối vào tử lộ.
Sau này hương khói lạnh lẽo, bài vị thơm mùi gỗ mới, mái đầu ai đã nhuộm đầy sương tuyết?
------------------------------
Tướng quân phủ treo đèn kết hoa, lụa hồng tung bay phấp phới.
Mười năm đổ lại đây chưa từng hôn lễ của nhà nào lớn như hôn lễ của Nhiếp tướng quân và Châu nhị tiểu thư. Pháo nổ rềnh trời, đám trẻ nô đùa chạy giỡn bên ngoài, bá tánh đổ ra hai bên người kiễng chân tìm kiếm tân lang tân nương.
Đẩy nhẹ cửa sổ, trong mắt Châu Cẩm Ngôn nhuộm kín sắc đỏ từ hỷ đường , bàn tay vươn ra lại chẳng thể chạm đến được. Tiếng thúc giục của bà mối đánh thức Châu Cẩm Ngôn, nàng giật mình nhìn quanh, phát hiện chính mình hôm nay chính là tân nương tử của Nhiếp Dương.
Bao cảm xúc chồng chéo lên nhau, rối ren, hoang mang, sợ hãi, Châu Cẩm Ngôn bỗng nhiên không muốn gả cho Nhiếp Dương. Nhưng nghĩ đến Nhiếp Dương biết được Châu Cẩm Tú bỏ trốn sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt, nàng lại không đủ can đảm học theo Châu Cẩm Tú đào hôn.
Nhìn mảnh nhân bì diện cụ trên bàn, Châu Cẩm Ngôn run run cầm lên, nhìn hình ảnh cuối cùng của bản thân trong gương, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất trên gương mặt. Cẩn thận đeo lên diện cụ, nhan sắc tú lệ dần dần xuất hiện, nước mắt vô thức chảy ướt gò má, thời khắc này nàng đã đem chính mình đánh mất.
Tống Lam nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn rơi lệ trong lòng ngàn vạn lần không nỡ: “Ngôn nhi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Ngôn nhi không hối hận.” Châu Cẩm Ngôn nhìn mình trong gương, ảm đạm nở nụ cười: “Ta làm vì Nhiếp Dương tỷ tỷ, vì Châu