Buổi sáng trước phủ Phương hầu gia xuất hiện cỗ kiệu hồng sắc, bên ngoài treo một chuỗi chuông bạc, vừa nhìn đã biết người bên trong thân phận không hề đơn giản. Mộ Dung Ly Tranh và Chu Túc Nhi đích thân đưa Cổ Nguyệt đến phủ Phương hầu gia, hai người cưỡi ngựa đứng hai bên cỗ kiệu, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Cổ Nguyệt nhẹ nâng rèm bên hông kiệu gọi một tiếng: “Mộ Dung trang chủ.”
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là ta cảm thấy rất sợ, không biết mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không…”
“Đừng sợ, ta và thái tử sẽ ở quanh đây, nếu có chuyện gì sẽ lập tức vào ứng cứu.”
Mộ Dung Ly Tranh lấy trong ngực áo một cái chuông bạc đưa cho Cổ Nguyệt: “Cổ cô nương cầm lấy, có chuyện nguy cấp liền rung chuông, ta nghe được tiếng chuông sẽ đến cứu ngươi ngay.”
“Vâng.”
Cổ Nguyệt cầm chuông cho vào tay áo, nhẹ nhàng hạ rèm xuống, hồi hộp chờ đợi.
Rất nhanh Phương hầu gia cũng đã nghe tin, tự mình chạy ra ngoài, vừa thấy Túc Nhi và Mộ Dung Ly Tranh liền cung kính hành lễ.
“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, quận mã.”
Túc Nhi phất tay áo, điềm đạm mở miệng: “Miễn lễ.”
“Tạ thái tử.”
Phương Khang vừa thấy cổ kiệu liền kích động hô lớn: “Cuối cùng Cổ Nguyệt cũng chịu gả cho ta rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh liếc nhìn cổ kiệu, từ tốn nói với Phương Khang: “Chúng ta đã khuyên Cổ cô nương và nàng cũng đồng ý, Phương hầu gia nhờ ngươi chiếu cố nàng.”
“Tất nhiên, vi thần nhất định sẽ chăm sóc cho Cổ Nguyệt thật tốt, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất.”
Mộ Dung Ly Tranh gật đầu tỏ vẻ hài lòng, chủ động tránh sang một bên nhường đường cho Phương Khang. Hắn liền ba bước biến hai chạy đến trước cỗ kiệu, ôn nhu quyến luyến dỗ dành người bên trọng.
“Cổ Nguyệt nàng xuống kiệu đi, từ bây giờ nàng là người của phủ hầu gia, cẩm y ngọc thực tùy ý nàng hưởng dụng, ta đáp ứng sẽ yêu thương che chở nàng suốt đời này.”
Cổ Nguyệt chậm rãi đeo mặt nạ lên rồi vén rèm bước ra ngoài: “Phương hầu gia phải nhớ những gì ngài đã nói, ngài không được phép phản bội ta.”
“Ý nàng là thiên ý!”
“Vậy hầu gia đến ôm thần thiếp xuống đi.”
Phương Khang hai mắt mở to, kích động chạy đến đỡ lấy thân thể nhu nhuyễn của Cổ Nguyệt, tiểu thân thể dán sát vào ngực hắn như chim non rúc vào tổ ấm. Trên người Cổ Nguyệt luôn tỏa ra hương thơm đặc biệt mê người, Phương Khang yết hầu khẽ chuyển, trong lòng đắc ý, nữ nhân này cuối cùng cũng thuộc về hắn.
“Đa tạ Thái tử điện hạ và quận mã đã đưa Cổ Nguyệt đến, thỉnh thái tử và quận mã vào phủ để ta có dịp tiếp đãi hai vị.”
“Không cần, bản thái tử còn có việc phải đi ngay.”
“Vậy vi thần cho thêm người hộ tống thái tử hồi phủ?”
“Không phiền Phương hầu gia, bọn ta tự có thể về được.”
Hai người nói tiếng cáo từ rồi cũng nhanh chóng rời đi, nửa đường còn tái quay đầu lại, không biết Cổ Nguyệt có thể đảm đương nổi nhiệm vụ này hay không.
Nói đến Cổ Nguyệt được Phương hầu gia bế vào trong ngọa phòng, cung nhân hai bên quỳ rạp xuống hành lễ. Trong lòng Cổ Nguyệt không chút dậy sóng, nếu hắn đã muốn sớm động phòng, vậy thì nàng sẽ cho hắn một đêm động phòng khó quên.
Phương Khang nhẹ nhàng đặt cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc xuống giường, mê luyến thì thầm vào tai nàng: “Cổ Nguyệt, cuối cùng nàng cũng trở thành người của ta rồi.”
“Hầu gia sao phải vội thế?” Cổ Nguyệt đẩy hắn ra khỏi người mình, ánh phượng trong trẻo liếc một cái: “Còn chưa bái đường thành thân đã muốn động phòng?”
“Ta cũng chỉ vì quá yêu nàng thôi.”
Cổ Nguyệt nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, hơi rướn người đến kiều mị nở nụ cười: “Nếu chàng muốn, thần thiếp cũng có thể hầu hạ chàng.”
Gương mặt Phương Khang treo nụ cười đắc thắng, giống như dã thú đói khát tìm được miếng mồi ngon, dùng toàn lực ấn ngã Cổ Nguyệt xuống giường, vung tay kéo mạnh đai lưng của nàng xuống.
“Hầu gia, chàng thật là, người ta nói cho chàng nhưng cũng phải kiềm chế một chút chứ.”
“V-Vậy nàng muốn như thế nào?”
Cổ Nguyệt nhếch khóe môi, kiều mị câu dẫn: “Chàng gấp gáp như vậy làm gì? Chúng ta cùng nhau uống chén rượu xem như rượu hợp cẩn, rồi hẳn động phòng có được không?”
Phương Khang si luyến gật đầu đáp ứng: “Được, nàng muốn gì cũng được.”
Cổ Nguyệt lấy trong tay áo một bình rượu nhỏ, giọng điệu êm ngọt dễ nghe: “Cái này là do thần thiếp tự mình ủ, chàng có muốn thử một chút hay không?”
Trên mặt lập tức xuất hiện tia hoài nghi: “Rượu này nàng tự ủ thật sao?”
“Tất nhiên, chàng lẽ nào nghi ngờ thần thiếp hạ độc?”
“Ta không có ý đó, uống cũng được, chúng ta cùng uống.”
Cổ Nguyệt nhìn quanh, thấy trên bàn có mấy chén trà liền tự mình rót ra hai chén. Cẩn thận bình rượu xuống bàn, cho móng tay vào một chén rượu, thuốc độc tẩm sẵn trong móng tay tan dần trong chất lỏng.
Mọi thứ xong xuôi, Cổ Nguyệt đem hai chén rượu đến đưa cho Phương Khang một chén: “Chàng uống với thần thiếp.”
“Hảo.”
Phương Khang hào sảng cười lớn, một hơi uống sạch.
Cổ Nguyệt phì cười, ngả người vào vòng tay hắn nũng nịu: “Chàng thật là, phải uống từ từ chứ.”
Phương Khang tự kéo hạ đai lưng của chính bản thân: “Ta không đợi được nữa rồi.”
“Từ từ đã.” Cổ Nguyệt không hài lòng điểm lên mũi hắn: “Thần thiếp còn chưa uống xong mà.”
“Vậy nàng uống nhanh lên đi.”
Cổ Nguyệt cầm chén rượu chậm rãi nuốt xuống thứ chất lỏng nồng hăng, một giọt rượu từ khóe môi chảy xuống. Chảy dọc theo từng đường nét tinh mỹ trên cổ, rồi mất dạng sau lớp y phục mỏng manh.
Phương Khang nuốt một ngụm nước bọt, quả thật quá sức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không chịu được liền ấn Cổ Nguyệt xuống giường.
“Chàng xấu xa, người ta còn chưa chuẩn bị xong.”
“Không cần chuẩn bị, chúng ta cứ bắt đầu thôi.”
“Chàng gấp gáp làm gì chứ? Không phải thần thiếp hôm nay cũng sẽ là của chàng sao?”
“Vậy nàng chuẩn bị tinh thần như thế nào?”
“Thiếp sao?” Cổ Nguyệt khẽ cười, chậm rãi cởi y phục của mình xuống: “Thần thiếp muốn tự mình làm tất cả, thần thiếp sẽ hảo hảo hầu hạ chàng.”
Phương Khang hào hứng phá lên cười, hai mắt tối đen nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ: “Tốt, rất tốt!”
Cổ Nguyệt tháo hạ trung y, lý y cũng nhanh chóng đáp đất, chỉ còn lớp yếm hồng sắc thêu hình kỳ quái không rõ dáng vẻ. Cổ Nguyệt hơi rướn người đến, ngả vào vòng tay Phương Khang, thổi một hơi vào mặt hắn. Phương Khang đang tỉnh táo bỗng thần trí trở nên mơ hồ, tay chân vô lực nằm bất động trên giường.
“Phương hầu gia, Phương hầu gia.”
Phương Khang mở to mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.
“Phương hầu gia, ngoài ngươi ra còn ai cùng ngươi tham gia vụ muối lậu?”
“Phụ tử Đàm gia.”
“Bằng chứng?”
Phương Khang từ trên giường ngồi bật dậy, đi đến tủ lục lọi một chốc rồi mang tất cả bằng chứng chứng minh hắn cùng phụ tử Đàm gia thông đồng buôn bán muối lậu đến.
Cổ Nguyệt nhìn lướt qua một lần, hài lòng kéo khóe môi: “Phương hầu gia, ngươi kí tên điểm chỉ đi.”
Phương Khang máy móc nghe theo chỉ dẫn của Cổ Nguyệt, viết tên vào giấy còn ấn tay điểm chỉ. Cổ Nguyệt cầm giấy khai án lên xem,