Mùa xuân của Phù Lãng núi không đẹp bằng mùa xuân của Hoa Sơn, nhưng cũng là nơi có trăm hoa đua nở, xuyến chi nở rực rỡ khắp thảo nguyên, trải dài bất tận.
Tiếng chiêng chống nổi lên như thúc giục, đàn chim nhạn bay về phương nam, đón ánh nắng của những ngày xuân.
Từng lớp y phục rơi xuống, gót chân nhỏ nhắn như không xương chậm rãi nhấc lên, bước vào trong một cái hồ lớn.
Một thị nữ đứng bên cạnh, chậm rãi đổ một thứ nước màu đỏ, nồng và sệt xuống hồ nước, mùi máu tanh nồng liền bốc lên, không khí xung quanh như ngưng trọng lại. Thế nhưng người trong hồ vẫn vô cùng bình thản, bình thản đến đáng sợ, đem thứ nước tanh mùi máu đó nhẹ nhàng đổ lên cơ thể mình.
Những cánh hoa thập tam tình được thả xuống hồ, trôi lãng đãng, chẳng mấy chốc bị máu đỏ tươi vấy lên, chuyển sang màu đen xấu xí.
Người trong hồ nâng lên một cánh hoa, đôi môi son đỏ hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đặt lên cánh hoa xinh đẹp đó một nụ hôn.
Bỗng từ đâu có một con rắn xuất hiện, nó dài hơn ba xích, đầu to hơn hai cổ tay ghép lại của một nam tử trưởng thành, trên người là những đường xọc đỏ đen. Con rắn bò đến bên cạnh người trong hồ, dùng thân thể thon dài của mình quấn lấy cổ của người đó, thè chiếc lưỡi dài thở ra tiếng thở nặng nề bên tai người đó.
“Phù Xích, dậy sớm thế?”
Người nọ quay đầu lại, nửa thân trên lộ ra, là một nữ tử vô cùng xinh đẹp với đôi mắt vàng rực như ánh mặt trời.
Con rắn thở phì phì, giống như đang trả lời nữ tử đó.
Nữ tử à lên một tiếng, vuốt ve tấm lưng thon dài của con rắn đang mang kịch độc trên người đủ độc chết mười người: “Thời tiết ấm áp như vậy, ngươi vẫn nên sinh thêm con nữa đi, ta cần mấy đứa con của ngươi, máu của chúng làm hương liệu cho ta là tốt nhất…”
Con rắn như nghe hiểu lời nữ tử nói, nó thè lưỡi ra, hai mắt trợn trắng, nhanh chóng bò sang nơi khác.
Nữ tử phá lên cười, nói: “Các ngươi bắt nó lại, nó đã không sinh con được nữa thì nó phải trở thành hương liệu cho ta!”
“Vâng.”
Thị nữ hầu hạ bên cạnh chậm rãi rút trong tay áo một thanh chủy thủ, đi đến phía sau con rắn, nhưng không ngờ bị nó phát hiện, một phát cắn đứt cổ.
Con rắn phát ra âm thanh khàn khàn, khuôn mặt dữ tợn, những hoa văn trên thân thể nó giần giật như đang rất giận dữ.
Nữ tử cười lạnh: “Cứng đầu thật đấy, các ngươi mau bắt lấy nó cho ta!”
Tất cả thị nữ nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến xanh mặt nhưng cũng phải làm theo, rồi từng người, từng người đều bị con rắn cắn đứt cổ.
Nữ tử nhìn từng người vì mình mà chết cũng bất động thanh sắc, chậm rãi đứng lên khỏi hồ, thân thể tuyệt mỹ dần dần hiện ra.
Con rắn phòng bị lùi lại, phát ra âm thanh như cảnh cáo.
Nữ tử phá lên cười thích thú: “Ngươi nghĩ, ngươi thoát được sao?”
Nói đoạn, nữ tử rút trâm cài tóc của mình ra, vung tay, chiếc trâm liền cắm thẳng vào cổ con rắn.
Con rắn ré lên thứ âm thanh khản đặc, rợn người, hai mắt nó đỏ ngầu, giận dữ, giãy dụa kịch liệt. Phải rất lâu sau đó nó mới gục hẳn xuống, hai mắt mở to đăm đăm nhìn nữ tử.
Nữ tử chậm rãi đến bên con rắn, sờ cái đầu của nó: “Phù Xích, ngươi được chết vì bản giáo chủ chính là cái chết có ý nghĩa nhất của cuộc đời ngươi đấy.”
Sau bức rèm có tiếng bước chân, tiếng của Tư Âm vang lên: “Giáo chủ, người đã xong chưa?”
“Ngươi vào đi.”
“Vâng.”
Tư Âm vừa vém rèm đi vào liền ngây người, sau đó vội quay người nhìn sang nơi khác: “Giáo… giáo chủ sao… sao lại không mặc y phục?”
Hà Trọng Anh khẽ cười, đi đến ôm từ đằng sau Tư Âm: “Tư Âm, ngươi không thích sao?”
“Ta… ta…”
“Căng thẳng làm gì?”
Hà Trọng Anh điểm lên trán Tư Âm: “Giúp ta thay y phục được không?”
“Ách… được.”
“À, còn nữa.” Hà Trọng Anh chỉ mấy cái xác dưới đất, nói: “Mang chúng ra xa một chút, chúng sẽ làm bẩn nơi tắm rửa của ta mất.”
“Ân.”
Tư Âm nói với ra: “Mang xác mấy kẻ này đi ngay đi.”
Những thị nữ khác đi vào, vâng dạ nghe lệnh, cùng nhau đưa xác những thị nữ xấu số khi nãy đi.
Tư Âm đi đến bên chiếc bàn, lấy y phục được chuẩn bị sẵn giúp Hà Trọng Anh thay y phục.
Một lớp sa y màu đỏ được khoát lên, thắt lưng bên hông lỏng lẻo, chỉ trực chờ rơi xuống. Một bên vai áo rơi xuống, để lộ bờ vai trắng nõn thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn sau lớp sa y cũng hiện ra một cách rõ ràng.
Tư Âm khẽ nuốt nước bọt, Hà Trọng Anh càng lớn càng quyến rũ, sự quyến rũ càng ngày càng không có điểm dừng, thiêu đốt từ từ sự chịu đựng của nàng.
Hà Trọng Anh cũng chẳng để tâm mấy đến Tư Âm, nàng sờ nhẹ chiếc mặt nạ trên bàn, nàng không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn thấy gương mặt của nàng ngoài Tư Âm, Nhạc Uyên và phụ thân. Chậm rãi cầm lên, Hà Trọng Anh ngắm nghía nó một lúc, đeo cũng được năm năm rồi, cũng đã trở thành một thói quen không thể bỏ.
Đeo mặt nạ lên, chỉ để lộ ra duy nhất đôi môi son đỏ, cùng làn da mặt tái nhợt như người chết.
Bên ngoài tiếng trống giục giã, hối hả, như đang thúc giục Hà Trọng Anh.
Hà Trọng Anh buông rũ làn mi dài, khẽ nói: “Ra ngoài thôi.”
“Vâng.”
Sau cơn bạo bệnh, Hà Trọng Anh thay đổi nhiều đến đáng sợ, độc ác hơn, tàn nhẫn hơn, nhưng cũng quyến rũ hơn, xinh đẹp hơn. Bao nhiêu kẻ thèm khát, muốn được ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, thon gầy đó vào lòng, muốn ngửi được hương thơm ngọt ngào khiến bao kẻ