Tiếng chim hót ríu rít ngoài sân, sỏi đá vương vãi trong sân phủ sắc vàng rực rỡ như mỡ dê. Lý Thiên Kiều thấp thỏm đứng ngồi không yên, tại sao hai đứa con của nàng đến giờ vẫn chưa về a?
Mai Chân rót một chén trà hiếu kính dâng lên: “Nương mời ngươi dùng trà.”
“A Chân, Vô Song có nói khi nào hồi phủ không?”
“Vô Song chưa từng nói qua chuyện này, nhưng ta nghĩ sớm thôi sẽ đưa được muội muội hồi phủ.”
Lý Thiên Kiều chán chường trút một tiếng thở dài: “Ly Tranh vốn dĩ bướng bỉnh, còn Vô Song lại đặc biệt hung hăng. Gặp nhau không đánh cũng mắng, chưa bao giờ thấy tỷ muội chúng hòa hợp ngồi xuống nói chuyện.
“Nương đừng lo, ta nghĩ Vô Song sẽ biết nên làm gì.”
Mai Chân vừa dứt lời liền bắt gặp hai bóng người một trước một sau đi vào: “Nương ngươi xem, Vô Song và Ly Tranh đều về rồi.”
Đẩy cửa bước vào nhà lập tức trước mặt xuất hiện một bóng người nhanh nhẹn lao đến, theo bản năng đưa tay đón lấy, vùi đầu vào hõm cổ thoải mái hít một hơi thật sâu.
“Vô Song ngươi về rồi!!”
“Ta chỉ mới đi có một chút thôi mà.”
Mai Chân ôm choàng lấy cổ nàng phụng phịu: “Sáng sớm đã không thấy ngươi đâu, người ta lo lắng.”
Cảnh tượng này không phải chỉ vừa mới xảy ra vài ngày, Mộ Dung Ly Tranh sớm lấy làm quen, dù sao mùi vị cẩu lương cũng không quá khó ăn.
Lý Thiên Kiều chậm rì rì chống tay đứng dậy, đã khá lâu rồi nàng mới nhìn thấy nha đầu Ly Tranh. Có lẽ chuyến đi này thật sự cực khổ, tiểu nha đầu gầy đi thấy rõ, sườn mặt lộ điểm hốc hác.
“Tranh nhi.”
Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn, bước nhanh đến trước mặt nàng.
“Ngươi gầy đi nhiều quá.”
“Cũng không gầy đi bao nhiêu.”
Lý Thiên Kiều vỗ vào lưng nàng hai cái: “Về là tốt rồi, vào nhà thôi.”
Mộ Dung Vô Song đứng bên cạnh trò chuyện với Mai Chân nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ, trong lòng có chút đố kị. Vốn là song bào tỷ muội nhưng đặc biệt là có dung mạo bất đồng, âu cũng là điều tốt vì không phải nhầm lẫn giữa hai người. Thế nhưng nương thân lâu nay chỉ sủng ái duy nhất một mình muội muội Mộ Dung Ly Tranh, từ nhỏ nha đầu muốn gì được nấy, làm ra bao nhiêu chuyện sai trái vẫn dễ dàng được tha thứ.
Còn Mộ Dung Vô Song từ nhỏ đã phải sống trong một khuôn khổ hà khắc, luôn tuân theo một quy tắc gia tộc và không bao giờ dám phá vỡ. Về sau gặp được Mai Chân mới phóng túng bản thân, bất quá vẫn chẳng khá hơn trước kia bao nhiêu.
“Vô Song, sắc mặt khó coi quá đi.”
Mộ Dung Vô Song nheo mắt nhìn: “Không sao.”
Mai Chân nhẹ nhàng nâng mặt Mộ Dung Vô Song, hai chân mày thanh tú thoáng chau lại: “Sắc mặt kém như vậy còn nói không sao, ta đi gọi lang trung cho ngươi.”
“Không cần.” Mộ Dung Vô Song dang tay ôm lấy kiều thê tri kỉ, từ tốn vuốt ve mái tóc dài của nàng: “Ta hiện tại rất tốt, không gì đáng lo lắng.”
Mặc dù lo lắng nhưng thấy Mộ Dung Vô Song không muốn nói Mai Chân cũng không hỏi nữa. Cả hai song song đi vào đại sảnh, phía nương và Mộ Dung Ly Tranh đã an tọa từ lâu.
Lý Thiên Kiều nặng nhọc ngồi xuống tọa ỷ, nhìn một lượt thân sinh nhi nữ: “Hôm nay đúng lúc có đủ cả hai nương có chuyện muốn nói.”
Mộ Dung Vô Song đoán biết chuyện không liên quan đến bản thân nên chẳng buồn quan tâm, thuận tay cầm chén trà lên uống một ngụm, trà sen của Mai Chân phao vẫn là ngon nhất.
“Ly Tranh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai.”
Lý Thiên Kiều đặc biệt phiền muộn trách cứ: “Ngươi xem Vô Song bằng tuổi ngươi đã bái đường thành thân được ba tháng hơn. Còn ngươi, rốt cuộc đến khi nào con mới chịu thành gia lập thất đây?”
“Chuyện này không thể cưỡng cầu đâu nương.”
“Nương nghe Tĩnh quận vương nói ngươi với vị Yên Thuyên quận chúa gì đó lưỡng tình tương duyệt đúng không?”
Mộ Dung Ly Tranh có chút quẫn bách: “Ta, chuyện này,…”
“Rốt cuộc là có hay không?”
“Chuyện này nương cứ để ta giải quyết.”
“Không được!” Mộ Dung Vô Song đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt quét qua thân muội vẫn còn ấu trĩ: “Để ngươi giải quyết ngươi lại suốt ngày đi theo nha đầu đó, ngươi xem ngươi có chỗ nào xứng đáng là hậu duệ Mộ Dung gia không?”
Lý Thiên Kiều cũng phải gật đầu ủng hộ: “Vô Song nói đúng, Ly Tranh, ngươi cũng đã trưởng thành. Ở cái tuổi này hẳn phải cho nương mấy đứa cháu chứ không phải vẫn còn cùng Yên Thuyên quận chúa dây dưa không rõ.”
Mai Chân rót một chén trà đưa cho Mộ Dung Ly Tranh khuyên nhủ: “Ly Tranh, ngươi còn nhớ Như Nguyệt chứ?”
“Còn nhớ.”
“Như Nguyệt mấy năm nay vẫn chờ ngươi.” Mai Chân ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Nha đầu nhỏ hơn ngươi hai tuổi sẽ hợp hơn là Yên Thuyên quận chúa cách ngươi đến tận bảy tuổi.”
“A Chân nói đúng.” Lý Thiên Kiều vỗ vào mu bàn tay của Mộ Dung Ly Tranh mấy cái: “Tranh nhi lớn rồi nên ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, gia đình chúng ta xuất thân giang hồ võ sĩ không thích hợp với hậu duệ hoàng gia.”
Mộ Dung Ly Tranh vô thức siết chặt chén trà, yếu ớt mấp máy môi: “Ta đã biết.”
Lý Thiên Kiều định khuyên Mộ Dung Ly Tranh vài câu thì phát hiện nha hoàn chạy vào đưa cho nàng một phong thư.
“Nguyệt Quang của phủ quận vương gửi cái này đến cho lão phu nhân.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Đợi khi đi rồi mới mở thư ra xem, nháy mắt gương mặt biến thành trắng bệch.
Mai Chân nửa hiếu kì nửa lo lắng hỏi khẽ: “Nương, có chuyện gì sao?”
“Tĩnh quận vương muốn gặp chúng ta.”
“Gặp?” Mộ Dung Vô Song nhíu mày: “Có gì để nói?”
Mai Chân kéo tay của Mộ Dung Vô Song, thấp giọng nhắc nhở: “Có khi nào là vì hôn sự của Ly Tranh và quận chúa không?”
Lý Thiên Kiều đặt phong thư lên bàn, đảo mắt nhìn một lượt cả ba rồi nói: “Nếu Tĩnh quận vương đã mời mà chúng ta không đến cũng thật thất lễ. Các ngươi lập tức chuẩn bị, quá ngọ chúng ta sẽ đến Phúc Dương Lâu dùng cơm cùng họ.”
“Nương.”
“Ta hiểu rồi.” Lý Thiên Kiều dịu giọng trấn an Mai Chân: “A Chân, ngươi gọi thêm Như Nguyệt cùng đi. Còn Ly Tranh, ngươi về phòng nghỉ ngơi, đi đường xa nhất định mệt rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi đứng dậy, lễ phép khom lưng: “Ta đi trước.”
Đợi khi Mộ Dung Ly Tranh về phòng, Vô Song cũng mở miệng nói: “Ta với Chân nhi cũng về phòng.”
Đường về phòng không tính là xa, vừa bước vào phòng liền vươn tay