Dùng xong tảo thiện Chu Bình như được sống lại, vui vẻ đi khắp nơi nghêu ngao hát mấy câu không rõ điệu, nửa chừng quên lời thì nhảy sang bài khác. Mộ Dung Ly Tranh đi phía sau, hai chân mày nhíu lại muốn dính cả chặt vào nhau, vẫn lo lắng không biết tiểu đông tây này có thật sự khỏe lại hay không.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đầu óc có điểm choáng váng liền kéo tay Mộ Dung Ly Tranh: “Ta muốn uống trà ở Nguyệt Hỷ, trời nóng như vậy không có trà băng sẽ chết mất.”
“Được rồi.”
“Ly Tranh.”
Không cần hỏi cũng biết tiểu đông tây này muốn gì, Mộ Dung Ly Tranh vạn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. Chu Bình cao hứng một phát nhảy hẳn lên lưng Mộ Dung Ly Tranh, tay ôm ghì lấy cổ nàng tiếp tục ngêu ngao hát.
Nguyệt Hỷ ở thành tây, hai người lại ở thành đông, Mộ Dung Ly Tranh phải đi ngược đường cõng Chu Bình đến nơi uống trà.
Trời nắng chói chang còn phải cõng theo Chu Bình nặng trăm mấy cân* Mộ Dung Ly Tranh lại không than vãn nửa lời, chú tâm vào việc cõng nàng đến Nguyệt Hỷ. (một cân Trung Quốc bằng nửa kg)
Chu Bình tỉ mỉ rút khăn tay trong ngực áo giúp nàng lau mồ hôi: “Nếu mệt thì để ta xuống đi bộ cũng được.”
“Không sao.”
Lại lấy trong tay áo hai viên kẹo đường, một viên cho vào miệng viên còn lại cho vào miệng Mộ Dung Ly Tranh.
“Ngọt không?”
Mộ Dung Ly Tranh vốn dĩ không thích thức ăn ngọt, hai chân mày nhíu chặt thành một đường: “Ngọt.”
“Cái này là tự ta làm đó, lần tới sẽ làm kẹo hồ lô táo gai cho ngươi.”
“Làm cho ta?”
“Tất nhiên.” Nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Chu Bình nhăn mặt khó chịu: “Nóng muốn chết rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh vẫn còn mải mê suy nghĩ câu nói của Chu Bình có ý tứ gì mà không để ý mấy đến lời nàng nói. Đột nhiên Chu Bình ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Ly Tranh, hôn lên mặt nàng một cái rõ kêu.
“Thưởng cho ngươi.”
Bước chân của Mộ Dung Ly Tranh dừng lại, sững người, tiểu quận chúa vừa hôn nàng?
“Ly Tranh mau đi, nóng chết ta rồi.”
“H-Hảo.”
Chu Bình tựa mặt vào lưng Mộ Dung Ly Tranh tùy tiện nghịch nghịch tóc nàng: “Hy vọng có thể cùng ngươi bạch đầu giai lão.”
Tim Mộ Dung Ly Tranh hẫng đi một nhịp, lời Chu Bình nói là có ý gì?
Đi mất một canh giờ mới đến được Nguyệt Hỷ, lúc này cũng đã vào giữa trưa.
“Chưởng quầy!”
“Yên Thuyên quận chúa đại giá quang lâm a!”
“Ta đói, Ly Tranh cũng đói, ngươi mang mấy món ngon nhất lên đây đi. Cả bình liên trà mà ngươi giữ kỹ không bán cho ai cũng mang hết lên.”
“Hảo, hảo.”
Chưa đầy ba phân thời gian lão bản đã nhận tiền rồi chạy đi chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu của nàng. Chu Bình ngồi xuống ghế nhìn quanh Nguyệt Hỷ, tấm tắc khen ngợi một phen.
“Bài trí đẹp thật!”
Thấy sắc mặt Mộ Dung Ly Tranh có hơi nhợt nhạt, Chu Bình nhịn không được lo lắng hỏi khẽ: “Ly Tranh ngươi sao vậy?”
“Không sao.” Mộ Dung Ly Tranh khoát tay nói: “Hơi mệt chút thôi.”
“Vậy dùng trà xong rồi đến vương phủ nhé?”
“Không cần đâu, dùng ngọ thiện xong ta phải đi mua giá trang với Như Nguyệt.”
Mặt Chu Bình chuyển màu liên tục, tức giận gắt gỏng: “Ngươi mặt trắng như ma quỷ rồi còn muốn đi mua giá trang!? Bản quận chúa không biết, ngươi không được đi đâu hết!”
Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy đầu rất đau như bị ai dùng chùy giáng mạnh vào, vươn tay ôm ghì lấy Chu Bình thở hắt ra. Chu Bình thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh liền chấn chỉnh được tinh thần vươn tay ôm lấy Mộ Dung Ly Tranh.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau, thời gian ngừng trôi, tất cả đều hóa vô nghĩa.
Cảm giác đè nặng trên vai càng lúc càng rõ ràng, Chu Bình hoảng hốt đẩy người Mộ Dung Ly Tranh ra: “Ly Tranh! Ly Tranh ngươi sao vậy?”
Phát hiện người Mộ Dung Ly Tranh đang tỏa nhiệt, vầng trán cao cũng nóng như lửa đốt rơi vào hôn mê.
“Ly Tranh!”
Gọi mãi không có phản ứng, Chu Bình kinh sợ gào lên: “Lão bản! Gọi lang trung! Mau mau gọi lang trung!!”
Lão bản Nguyệt Hỷ đang đứng quầy cũng bị dọa sợ nhảy dựng, vội gọi người đi tìm lang trung đến.
Chu Bình dùng sức choàng tay Mộ Dung Ly Tranh qua vai dìu nàng lên phòng nghỉ ngơi. Mau lẹ giúp nàng cởi giày và bội kiếm đặt sang một bên, điều chỉnh tư thế nằm ngay ngắn trên giường. Mọi thứ xong xuôi lang trung cũng được mời đến, hắn cẩn thận bắt mạch cho Mộ Dung Ly Tranh.
“Không sao, chỉ là nhiệt cảm thôi.” Lang trung vừa ngồi cặm cụi viết đơn thuốc vừa nói: “Chỉ cần uống hết hai thang thuốc ta kê thì Mộ Dung trang chủ sẽ sớm khỏi thôi.”
“Cảm ơn tiên sinh.”
Lang trung quải chẩn tướng đi xuống lầu, lão bản Nguyệt Hỷ liền trả tiền thuốc lẫn tiền khám bệnh cho hắn rồi quay lên lầu lại.
“Bệnh cũng không nhẹ đâu, quận chúa định làm thế nào?”
Chu Bình chỉnh lại chăn cho Ly Tranh, nhỏ giọng thì thầm: “Trước để nàng nghỉ ngơi đã.”
“Vậy để ta xuống sắc thuốc cho Mộ Dung trang chủ, quận chúa cũng nên nghỉ ngơi đi.”
“Không cần để ta làm là được rồi, ngươi còn phải lo sinh ý của Nguyệt Hỷ nữa chứ.”
Chu Bình đứng lên đưa cho lão bản một ít ngân lượng: “Làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền.” Lão bản chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Đi thẳng rồi quẹo trái là trù phòng, quận chúa cần gì thì cứ căn dặn hạ nhân chuẩn bị.”
Chu Bình không nán lại quá lâu, xác định Mộ Dung Ly Tranh đã ngủ say