Quyển 2: Tây Kha Chi Loạn
Hạ về nắng chói chang trên đỉnh đầu, tiếng ve kêu phá vỡ yên tĩnh cả một buổi trưa hè. Mặt nước dưới chân xao động, đôi cá chép quấn quít bơi lội. Nắng hạ vừa nóng vừa gắt gỏng, ngựa mỏi mệt lê từng bước chân nặng nhọc, đạp lên cành cây khô bên đường.
Tiết trời tháng sáu nóng như lửa đốt, Chu Túc Nhi ngồi trong kiệu cũng chịu không nổi, quyết định tìm một tửu lâu nghỉ chân. Mãi mới tìm được một tửu lâu trong Nguyệt Thành, xung quanh buôn bán sầm uất, không lâu nữa là đến được hoàng thành diện kiến Tây Kha đế.
Chu Túc Nhi nhanh chóng xuống kiệu, dìu Tiểu Tuyết song song đi vào trong tửu lâu. Buổi trưa hè oi ả Chu Bình sớm đã nhập mộng, Mộ Dung Ly Tranh đành phải tự mình ôm nàng xuống kiệu xe.
Tửu lâu này tên Vạn Phúc, vào giờ dùng thiện tương đối đông người nhưng may mắn vẫn tìm được chỗ trống để nghỉ chân.
Tiểu nhị thấy khách đến liền niềm nở chạy ra đón: “Các vị khách quan muốn dùng gì?”
Chu Túc Nhi không rõ ở Tây Kha có gì để ăn, tùy tiện gọi đại: “Có món nào ngon thì mang lên đây.”
“Hảo!”
Tiểu Tuyết đánh giá xung quanh một lúc rồi hài lòng gật đầu: “Tương đối sạch sẽ.”
Chu Túc Nhi rót một chén trà uống thấm giọng: “Mùa hè ở Tây Kha nóng thật, may mắn là chúng ta không đến Phấn Ly, mùa hè ở Phấn Ly chính là lửa đỏ nhân gian.”
“Lần này đến Tây Kha thần thiếp đã nghiên cứu qua một ít, Tây Kha vương hiện tại là một nữ nhân, thế lực ở Tây Kha đều quy về tay vị nữ đế này hoàn toàn không phân tán quyền lực.”
“Quy về một vua, thật sự khó đối phó.”
“Cũng không hẳn.” Tiểu Tuyết xoay xoay chén trà trên bàn tiêu khiển: “Thần thiếp từng nghe nói Tây Kha vương hậu cung đông đảo nhưng chẳng sủng ái một vị phi tần nào. Duy chỉ sủng ái Thái Bối quận chúa, vị quận chúa này từ nhỏ muốn mưa được mưa muốn gió được gió, khắp Tây Kha không ai không biết đến nàng.”
“Có người còn kiêu ngạo hơn Bình nhi nữa sao?”
Nghe có người nói xấu mình, Chu Bình trở mình khó chịu chun mũi.
Chu Túc Nhi còn tưởng sẽ bị phát hiện, xấu hổ gãi mũi nói tiếp: “Vị Thái Bối quận chúa này lai lịch thế nào?”
“Thần thiếp không quá rõ ràng, toàn bộ tin tức về Thái Bối quận chúa đều bị Tây Kha vương phong bế nhằm bảo vệ nàng khỏi tai mắt khắp thập tam quốc.”
“Ta biết.”
Mộ Dung Ly Tranh điều chỉnh tư thế ôm ấp Chu Bình trong lòng: “Thái Bối quận chúa là độc nữ của Thiên Lệ công chúa và Sở đại tướng quân, chất nữ của Tây Kha vương. Từ nhỏ Thái Bối quận chúa sống trong cung của Tây Kha vương, tính tình đặc biệt không tốt, nhưng Tây Kha vương rất chiều chuộng sủng ái nàng.”
“Vị Thái Bối quận chúa này có thân phận đặc thù còn lại được Tây Kha vương yêu quý, nếu thông qua nàng có thể tìm cách khiến Tây Kha vương chấp nhận quy thuận Liên Hạ.”
“Chuyện này cũng không dễ dàng gì, tính khí vị quận chúa này bất hảo còn rất kiêu ngạo.”
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên, mọi người đành gác chuyện chính sự lại một bên bắt đầu dùng bữa.
Mộ Dung Ly Tranh cẩn thận lay người tiểu đông tây trong lòng mấy cái: “Chu Bình dậy đi nào.”
Chu Bình khó chịu cựa quậy dụi dụi mắt: “Đến nơi rồi sao?”
“Vẫn chưa, dậy ăn chút gì đi.”
“Nóng chết người, ta không ăn đâu.”
Tiểu Tuyết không hài lòng đánh gãy lời nàng: “Không ăn ngươi làm sao đi tiếp?”
“Vậy ăn một chút thôi.”
Chu Bình lười nhác cầm đũa, ăn như mèo ngửi, đếm từng hột từng hột một.
Mộ Dung Ly Tranh đành gọi một chén sữa dê nóng hổi, thuận tiện đẩy chén cơm của Chu Bình quay một bên đưa chén sữa cho nàng: “Uống đi, nếu không muốn ăn cơm thì đừng ăn.”
Chu Bình gật gật đầu, cầm lấy chén sữa một hơi uống sạch.
Bỗng trong quán đột nhiên vang lên một tràng tiếng động kinh hoàng, bốn người đồng loạt ngẩng đầu lên, nguyên lai tràng âm thanh này là do một nữ tử đeo mạng che mặt mặc hồng y như lửa gây ra.
Nữ tử ngồi vắt vẻo trên thành cầu thang, đắc ý cười lớn: “Hảo, tiếp tục phá cho ta, ta không tin ta không có tiền mua hết chỗ này!”
Những nam tử xung quanh dùng gậy đánh gãy hết bàn ghế chén dĩa, dọa những người xung quanh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.
Nữ tử càng cười to hơn, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân, có thể thông qua tiếng cười đoán được nàng ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Tay áo hồng sắc phiêu động, họa tiết trên y phục vô cùng tinh xảo, búi tóc cao cao cài một kiện ngọc xước quý giá, cổ đeo một sợi dây chuyền bằng lưu ly rực rỡ.
Khách dùng cơm trong quán nhanh chóng để tiền lại rồi rời đi, rất nhanh Vạn Phúc lâu trở nên vô cùng náo loạn.
Chu Bình trợn tròn mắt nhìn đám đông hỗn loạn trước mặt: “Trên đời còn có người ngang ngược như vậy sao?”
Chu Túc Nhi gật gù: “Nhất định là sư phụ của ngươi.”
“Ta mới không có sư phụ ngang ngược như vậy!”
Hồng y nữ tử vô tình phát hiện bốn người vẫn chưa rời đi, không khỏi hiếu kì đi xuống cầu thang kéo mạnh vai một cô nương trông trạc tuổi nàng. Chu Bình giật mình nhìn nữ tử nọ, rốt cuộc nàng ta định làm gì?
Tiểu hồng y cô nương tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng rồi thốt lên: “Đẹp thật! Đôi mắt này nhất định không phải người Tây Kha!”
Dứt câu tiểu cô nương lấy trong tay áo một thanh chủy thủ, kề vào mặt Chu Bình: “Mắt ngươi đẹp như vậy, cho ta mượn chơi chút nhé.”
Mặt Chu Bình cắt không còn một giọt máu: “Cứu mạng!!”
Mộ Dung Ly Tranh nhanh như thiểm điện đánh văng cánh tay của tiểu cô nương, lưu loát kéo Chu Bình ra sau lưng bảo hộ.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi hỏi ta? Có người dám hỏi ta nữa kìa!”
Mấy nam tử xung quanh liền chạy đến chĩa kiếm vào bốn người.
“Bắt lấy bọn họ, đừng để cho nữ tử mắt vàng trốn thoát!”
Chu Bình hoảng hốt, đôi mắt của nàng làm gì nên tội a?!
Mộ Dung Ly Tranh nhìn những người đang xông tới, mắt cũng không buồn liếc tùy tiện phất tay áo. Đám nam tử thô kệch lập tức bị một nguồn nội lực cực đại hất ngã xuống đất, kẻ ôm tay người ôm đầu kêu khóc inh ỏi.
Hồng y cô nương nhìn trái nhìn phải hạ nhân đều đã nằm dài trên đất, đặc biệt không cam lòng siết chặt chủy thủ trong tay: “Ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!”
Nói xong liền xuất ra từng chiêu thức vụng về.
Mộ Dung Ly Tranh né sang một bên, vung tay đánh mạnh vào vai hồng y cô nương, dùng sức hất mạnh nàng xuống đất, thuận tay kéo luôn cả khăn che mặt xuống.
Nữ tử hét thảm một tiếng, đau đến mặt mũi biến trắng: “C-Các ngươi dám…”
Bốn người đồng loạt sửng sốt, nữ tử này còn nhỏ như vậy lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Đôi mắt to tròn ươn ướt lệ, hàng mi thật dài rũ xuống mềm mại. Sóng mũi cao, gò má trắng nõn bầu bĩnh, phiến môi đỏ hồng nhỏ nhắn, còn có một đồng tiền nho nhỏ ở gò má trái. Dưới khoé mắt trái có vẽ một con bướm nhỏ màu đỏ, khi chớp mắt hồ điệp dưới mắt như đang vỗ cánh bay lên.
Đám nam tử xung quanh thấy nàng té ngã liền kinh hồn táng đảm chạy đến bảo hộ: “Quận chúa ngài có sao không? Quận chúa!”
Tiểu cô nương vùng đứng dậy không phủi y phục mà bưng mặt khóc chạy đi: “Các ngươi dám đánh ta, ta nhất định mách với hoàng cữu mẫu!”
Nói xong nữ tử liền chạy đi, đám nam tử theo hầu vội vã đuổi theo.
Đưa mắt nhìn theo tiểu cô nương càng chạy càng xa, Tiểu Tuyết mờ mịt lẩm bẩm: “Hoàng cữu mẫu? Quận chúa…”
Vẫn là không nhớ ra ai, bốn người tiếp tục dùng bữa trưa của mình sau đó lên đường đến hoàng cung.
--------------------------------
“Hoàng cữu mẫu! Hoàng cữu mẫu!!”
Nghe tiếng kêu thất thanh bên ngoài, Kha Lãnh lập tức buông bút xuống chạy ra ngoài xem thử. Vừa vặn nhìn thấy tiểu trân bảo của mình vừa khóc vừa chạy đến, hai mắt sưng húp đáng thương.
Kha Lãnh lưu loát đem nàng kéo vào lòng dỗ dành: “Bảo Bảo sao lại khóc vậy?”
“Lúc nãy ở tửu lâu có người đánh ta! Hoàng cữu mẫu phải đòi lại công đạo cho Bảo Bảo!!”
Vừa nghe Sở Ngọc Bảo bị đánh Kha Lãnh liền giận dữ quát lớn: “Kẻ nào dám đánh Thái Bối quận chúa?”
Một đám thị vệ giả trang đi theo ban nãy kinh sợ quỳ xuống: “Khởi bẩm đại vương, là bốn nữ nhân ở Vạn Phúc lâu đả thương Thái Bối quận chúa.”
“Các ngươi không gϊếŧ chúng?”
“Trong số họ có một người võ công cao cường, hạ thần đánh không lại.”
“Khốn khiếp! Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, để cho quận chúa của quả nhân bị đánh lại không làm gì được!”
“Hoàng cữu mẫu phải báo thù cho ta!”
“Hảo, hảo.”
Kha Lãnh ôn nhu tri kỉ nắm tay Sở Ngọc Bảo vào điện, rút khăn lụa trong ngực áo lau nước mắt cho nàng: “Ngoan, không khóc, hoàng cữu mẫu giúp ngươi báo thù.”
Sở Ngọc Bảo đáng thương phình to hai má, lấy hai tay Kha Lãnh đặt lên mặt mình: “Bọn họ đánh vào mặt ta, nhỡ hỏng mất gương mặt này thì phải làm sao?”
“Cũng do ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ở trong cung, chạy ra ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, cũng may là không có bị thương nặng.”
“Trong cung nhàm chán như vậy thà ra ngoài còn vui vẻ hơn.”
Kha Lãnh đỡ lấy hai má bánh bao của nàng kiểm tra lần nữa: “Trong cung có gì thua kém bên ngoài, ngươi ngoan ngoãn ở đây mới tốt.”
Sở Ngọc Bảo hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Còn không phải do hoàng cữu mẫu chỉ lo cái gì chính sự, không để ý đến ta nên ta mới ra ngoài chơi thôi.”
Dạo gần đây đúng là bản thân có chút lơ là không quan tâm đến Sở Ngọc Bảo, Kha Lãnh dịu giọng dỗ dàng:: “Hảo, vậy hôm nay hoàng cữu mẫu không xem tấu chương nữa, sẽ chơi cùng Bảo Bảo cả ngày được không?”
Sở Ngọc Bảo vui mừng hôn liền lên môi Kha Lãnh một cái: “Hoàng cữu mẫu là tuyệt nhất!”
Kha Lãnh biết điều này là không đúng, nhưng cũng không ngăn tình cảm trong lòng để nàng tùy tiện muốn làm gì cũng được.
“Bảo Bảo!”
Nghe tiếng gọi, Sở Ngọc Bảo quay đầu lại, giật mình lí nhí gọi: “Mẫu thân.”
Thiên Lệ công chúa giận dữ bước nhanh đến trước mặt hai người: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Có còn là tiểu nha đầu ba bốn tuổi chưa hiểu chuyện đâu, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?’
“Nhưng ta thích hôn hoàng cữu mẫu như vậy! Hoàng cữu mẫu cũng thích mà phải không?”
Kha Lãnh sủng nịch đáp lại: “Là Bảo Bảo đều thích cả.”
Sở Ngọc Bảo đắc ý cười không thấy hai mắt.
“Đại vương ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Bảo Bảo nói thế nào cũng là chất nữ của ngươi, sao có thể để nàng tùy tiện muốn làm gì thì làm sao?”
“Thì có sao làm sao? Bảo Bảo vẫn còn nhỏ ngươi lo gì chứ?”
“Đại vương suốt ngày nói Bảo Bảo còn nhỏ, vậy đại vương có biết Bảo Bảo đã mười lăm tuổi rồi hay chưa? Ở tuổi này những cô nương khác sớm đã thành thân sinh con rồi!”
“Bảo Bảo là thiên kim quận chúa, khi nào xuất giá mà không được, hơn nữa ta cũng chưa muốn gả nàng đi.”
“Đại vương!”
“Đủ rồi!” Kha Lãnh gắt gỏng