Nghe Chu Bình kể lại mọi chuyện Chu Túc Nhi nhịn không được thở dài một tiếng, chuyện nhà của Tây Kha vương còn phức tạp hơn những gì nàng nghĩ.
“Thái tử điện hạ, chuyện này chúng ta không thể tuỳ hứng nữa, thần thiếp cảm thấy Thiên Lệ công chúa dường như đã biết được gì đó.” Ánh mắt Tô Tiểu Tuyết khẽ chuyển, nắm lấy cổ tay Chu Túc Nhi lay nhẹ hai cái: “Vạn nhất Thiên Lệ công chúa nhìn ra chân tướng chúng ta đến đây vậy thì thảm rồi, hiện tại cả bốn chúng ta đều bị giữ chân ở Tây Kha muốn truyền tin về Liên Hạ còn khó hơn lên trời.”
“Chúng ta tính toán thì Tây Kha cũng tính toán, bọn họ thế nào cũng không bằng lòng phụ thuộc Liên Hạ hơn nữa lưỡng quốc giao hảo nhiều năm nếu xảy ra bất trắc ắt sẽ động đến binh đao.”
Chu Bình nhịn không được nhăn nhó mặt mũi: “Ta lại cảm thấy Thái Bối đáng thương, dù sao nàng cũng chỉ vì thích một người nên mới cố chấp như vậy.”
Chu Túc Nhi khoác tay: “Thái Bối hiện đang rất được Tây Kha vương hộ ái, hạ nhân đều nói nàng là được Tây Kha vương đích thân dạy dỗ, tình cảm phát triển đến mức độ này cũng là lẽ đương nhiên. Bất quá tình hình này Thiên Lệ quận chúa cương quyết không tán thành, Thái Bối dù có một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Lẽ nào chúng ta cứ như vậy từ bỏ?”
“Không hẳn.” Mộ Dung Ly Tranh xoay xoay chén trà, hơi ngẩng đầu lên nhìn các nàng: “Ta đang suy nghĩ không biết kế hoạch này có khả thi không.”
“Kế hoạch gì? Ngươi mau nói, đừng giả thần lộng quỷ với bản thái tử!”
“Chúng ta đều biết Thiên Lệ công chúa không muốn Thái Bối quận chúa và Tây Kha vương có nửa điểm quan hệ mờ ám vậy thì chỉ cần tìm cách ngăn cản hai người thân cận là được. Chỉ cần Thái Bối quận chúa từ bỏ, Tây Kha vương hết hy vọng và Thiên Lệ công chúa thỏa mãn vậy xem như Tây Kha một nửa thuộc về chúng ta rồi.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.”
Chu Túc Nhi vừa dứt lời tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Bình.
Chu Bình chột dạ lùi về sau một chút: “Mọi người nhìn ta như vậy là có ý gì?”
“Bình nhi ngươi nói xem?”
“Này, này các ngươi không lẽ muốn dùng ta làm mồi nhử sao?”
Tô Tiểu Tuyết gật đầu hài lòng: “Thông minh.”
“Không đời nào! Ta thà chết cũng không gặp lại cô nương hung dữ đó đâu.”
“Ngươi đừng lo, Ly Tranh sẽ đi chung với ngươi.” Chu Túc Nhi hướng mắt sang Mộ Dung Ly Tranh: “Ta nói đúng không?”
“Nhưng…”
Không đợi Chu Bình kịp tiếp thu mọi chuyện Chu Túc Nhi đã tự mình quyết định: “Cứ như vậy đi, ta và Tiểu Tuyết sẽ lo Tây Kha vương còn Bình nhi và Ly Tranh lo chuyện Thái Bối quận chúa!”
“Ách, các ngươi…”
“Thời gian không còn sớm bản thái tử và ái phi về trước, các ngươi cũng nghĩ ngơi sớm đi.”
Dứt câu liền cùng Tô Tiểu Tuyết rời đi bỏ mặc Chu Bình đang ngồi ngốc ra chưa hiểu chuyện gì. Mộ Dung Ly Tranh bên này cũng đứng dậy muốn đi về, nhưng mông vừa nhổm lên một đoạn đã bị Chu Bình kéo trở lại.
“Ngươi đừng có đi, ta ở chỗ lạ một mình rất sợ…”
Mộ Dung Ly Tranh nhíu mày: “Ta không muốn ngủ chung.”
“Ngủ cùng ta đi, chẳng phải khi ta còn nhỏ ngươi hay leo vào phòng ta ngủ chung hay sao?”
“Đó là lúc nàng còn nhỏ.”
“Thì bây giờ ngươi cứ nghĩ ta còn nhỏ đi.” Chu Bình thô lỗ ấn mạnh Mộ Dung Ly Tranh nằm xuống giường, còn nàng thì nằm đè lên người đối phương: “Ta không cho ngươi đi!”
Mộ Dung Ly Tranh có chút đau đầu: “Ta phải đi...”
Còn chưa nói hết câu Chu Bình ở phía trên hai mắt đã rưng rưng muốn khóc, Mộ Dung Ly Tranh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi nước mắt của nàng đành ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Được rồi, được rồi, ta ngủ lại đây.”
“Hảo.”
Chu Bình vui vẻ rời khỏi người Mộ Dung Ly Tranh nhưng vẫn còn lo sợ: “Ngươi vào trong ngủ nếu nửa đêm ngươi bỏ đi ta còn biết a.”
Mộ Dung Ly Tranh miễn cưỡng nghe theo an bài của nàng chui vào trong.
Chu Bình thuận tiện đưa tay cởi bớt y phục của Mộ Dung Ly Tranh: “Trời nóng mặc nhiều như vậy làm sao mà ngủ?”
Mộ Dung Ly Tranh chụp vội cánh tay Chu Bình, cảnh giác lùi vào sát tường: “Không cần, ta mặc như vậy cũng không thấy nóng.”
“Làm sao không nóng ?.”
Chu Bình lần nữa cường ngạnh đem y phục Mộ Dung Ly Tranh cởi xuống thuận tay ném xuống giường. Cởi xong y phục Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình cũng nhanh chóng cởi y phục của mình, từng lớp y phục chậm rãi rơi xuống lộ ra da thịt trắng tuyết.
Ngoại bào, trung ý rồi đến lý y, thấy Chu Bình vẫn còn muốn cởi tiếp, Mộ Dung Ly Tranh vội ngăn lại: “Như vậy được rồi, mặc ít như vậy sẽ bị cảm lạnh.”
Chu Bình lấy tay Mộ Dung Ly Tranh đặt sang một bên: “Trời nóng như vậy mà cảm lạnh cái gì.”
Nói xong lý y cũng được cởi xuống, chỉ còn duy nhất chiếc yếm thêu hồng sắc. Chu Bình đến bàn trang điểm đem tất cả trâm cài trên tóc tháo xuống, không quên tẩy đi son phấn trên mặt. Xong xuôi mới đi tháo rèm leo lên giường ngủ.
Mộ Dung Ly Tranh quay lưng lại không dám đối diện, chỉ sợ mình không kiềm chế được sẽ là ra loại chuyện bất chính với Chu Bình. Tay vô thức siết chặt sàn đan, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi túa ra chảy ướt cả lưng áo.
Chu Bình vừa nằm xuống liền ôm lấy Mộ Dung Ly Tranh, phát hiện áo nàng ẩm ướt một mảng lớn.
“Ly Tranh, y phục ngươi sao ướt như vậy?”
“Không sao đâu.”
“Sao lại không sao?” Chu Bình lần nữa dùng sức kéo nàng ngồi: “Cởi y phục ra đi, mặc y phục ướt dễ bị cảm lạnh đấy.”
Mộ Dung Ly Tranh hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: