Gió lùa vào khung cửa sổ phát sinh tiếng kẽo kẹt gai người, nắng hạ oi nồng soi sáng gian phòng nhỏ. Nắng chạm lên hàng mi dài vô tình đánh thức Sở Ngọc Bảo đang ngủ thiếp trên giường, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, đến khi tỉnh mộng vẫn cảm thấy không chân thực.
Phát giác Sở Ngọc Bảo thức dậy Chu Bình cuống quít chồm đến hỏi dồn: “Bảo Bảo ngươi thấy có chỗ nào không khỏe hay không? Có đói hay không? Hay ta gọi thái y đến khám cho ngươi nha? Hay là uống thuốc trước đi? Ngươi có muốn ngồi dậy không? Ngươi mệt như vậy thôi đừng ngồi dậy nha?”
Sở Ngọc Bảo bị Chu Bình hỏi đến đầu óc lú lẩn “Ngươi nói nhiều như vậy không mệt sao?”
“Ách, ta…”
“Ta muốn ngồi dậy, ngươi đỡ ta đi.”
Chu Bình cẩn thận đỡ Sở Ngọc Bảo ngồi dựa vào gối, nhịn không được lo lắng hỏi: “Ngươi thấy khó chịu không?”
“Không sao.”
“Vết thương của ngươi…”
Sở Ngọc Bảo nhìn xuống hai cánh tay quấn kĩ băng vải, yếu ớt nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại.”
“Ta nghe nói vết thương da thịt có ngày sẽ khỏi, nhưng vết thương trong lòng sẽ không thể nguôi ngoai.”
“Như vậy có đáng là gì? Cùng lắm là tội nghiệt ta phải chịu.”
“Ngươi đừng nói như vậy.” Chu Bình hốc mắt cay xè, dịu dàng vòng tay ôm lấy Sở Ngọc Bảo dỗ dành: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Thời tiết hôm nay không tồi, ta dẫn ngươi ra ngoài tắm nắng nhé?”
Sở Ngọc Bảo nhìn ra bên ngoài một lúc, miễng cưỡng gật đầu đáp ứng.
Chu Bình nhanh nhẹn dìu Sở Ngọc Bảo xuống giường tắm nắng, đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng cả người không khỏi cảm thấy khó chịu. Sở Ngọc Bảo đưa tay che ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, lặng lẽ vươn bàn tay còn lại ra muốn che khuất mặt trời.
“Lâu lắm rồi ta chưa cùng hoàng cữu mẫu đi dạo dưới nắng.” Sở Ngọc Bảo nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Ngày ta còn nhỏ hoàng cữu mẫu thường cõng ta trên lưng đi khắp nơi trong cùng, lúc đó ta nghĩ cả đời có thể mãi như vậy thì tốt biết mấy.”
“Bảo Bảo đừng thương tâm.”
Sở Ngọc Bảo không giống như đang thương tâm, bình tĩnh kể tiếp câu chuyện dang dở: “Ta ngày trước thường cùng hoàng cữu mẫu đ đến đây, ngươi biết tại sao không?”
Chu Bình ngốc ngốc lắc đầu: “Ta không biết.”
“Đây là nơi đầu tiên ta nói ta thích nàng.”
Trên mặt lộ rõ vẻ sửng sốt, Chu Bình lúng túng mở miệng: “Vậy chúng ta đi nơi khác nhé?”
“Không cần đâu, dù sao nó cũng chỉ là một đoạn phong cảnh chưa đầy hồi ức mà thôi.”
Sở Ngọc Bảo càng nói càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy.
“V-Vậy ta đưa ngươi đi.”
Chu Bình chậm rãi dìu theo Sở Ngọc Bảo, đưa mắt nhìn quanh đánh giá.
Gió thổi hàng dương liễu lay động, nắng soi tỏ từng hòn sỏi trên đất nhuộm sắc vàng ảm đạm. Mây trắng phiêu bồng trên nền trời xanh, bên dưới là mặt hồ trong xanh không gợn sóng, bạch liên rực rỡ điểm tô giữa vạn tử thiên hồng.
Không ngờ trong đình lại có người khác, Sở Ngọc Bảo nhận ra, kinh ngạc mấp máy môi: “Dao Mẫn Mẫn…”
Dao Mẫn Mẫn đã không còn là tiểu nữ hài thi tài với Sở Ngọc Bảo trước kia, hiện tại đã là một thiếu nữ thanh xuân phơi phới, tóc dài vấn lên gọn gàng cài vài kiện kim thoa tinh xảo.
Dao Mẫn Mẫn đang thưởng trà ngắm hoa, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn: “Còn tưởng là ai hoá ra là Thái Bối quận chúa, lâu rồi không gặp.”
“Ngươi không được ở đây.” Sở Ngọc Bảo trong mắt giấu không được tia tức giận: “Cút!”
“Quận chúa tức giận cái gì?” Dao Mẫn Mẫn bình tĩnh rót trà vào trản, thuận tay đẩy về phía Sở Ngọc Bảo: “Nô gia biết nơi này là của Thái Bối quận chúa, người bình thường không được phép tiến vào. Bất quá đại vương sáng nay lại gọi nô gia đến đây ngắm hoa thưởng trà, nô gia dĩ nhiên không dám không tuân.”
“K-Không thể nào!?”
Cung nữ phía sau chủ động bước lên giải thích: “Thái Bối lâu ngày không xuất môn nên không biết, nương nương hiện tại là Dao đáp ứng đích thân đại vương sắc phong.”
“Ngươi nói cái gì? Dao đáp ứng?”
Sở Ngọc Bảo lảo đảo lùi về sau hai bước may mắn được Chu Bình kịp thời đỡ lấy: “Bảo Bảo ngươi bình tĩnh lại.”
“Ta vẫn rất bình tĩnh, ngươi không cần lo lắng.” Sở Ngọc Bảo hít một hơi đau lồng ngực, hé môi cười mỉa mai bản thân: “Đã từng có người nói với ta cả đời sẽ không tuyển phi, hoá ra là lừa người…”
Dao Mẫn Mẫn đưa tay cho cung nữ dìu đứng dậy, giả vờ thân thiết bước đến dìu lấy Sở Ngọc Bảo: “Thái Bối quận chúa vẫn chưa hiểu sao? Mấy năm qua đại vương chỉ vì muốn dỗ dành ngài nên mới đáp ứng loại điều kiện này, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng đại vương sẽ vì ngươi chống lại bá quan văn võ sao?”
“Phải, bản quận chúa chỉ là kẻ may mắn được sinh trong hoàng tộc ngoài ra chẳng là cái gì hết!”
Sở Ngọc Bảo nói như thét lên rồi xoay người chạy khỏi tiểu đình. Chu Bình kinh hãi đuổi theo, không quên ném cho Mẫn Dao Dao một cái liếc mắt.
“Đừng đi theo ta, ta muốn ở một mình!!”
Chu Bình mặc dù lo lắng nhưng lại không dám đi theo, đứng yên quan sát Sở Ngọc Bảo càng đi càng xe. Bất quá Sở Ngọc Bảo không hồi cung cũng chẳng đi tìm Kha Lãnh, nơi nàng đến là phủ Tịnh hầu.
Tịnh hầu đang uống trà đánh cờ nghe thấy tiếng bước chân hối hả liền quay đầu nhìn lại, vừa trông thấy Sở Ngọc Bảo liền sợ đến nhảy dựng lên. Khắp kinh thành không ai không biết Thái Bối quận chúa xinh đẹp cao ngạo, hắn dù có tình cảm với nàng cũng không dám đến quá gần.
Sở Ngọc Bảo đứng yên một chỗ hết siết rồi thả lỏng bàn tay, cố nén nước mắt vào trong: “Tịnh hầu có thể cùng ta nói chuyện không?”
Tịnh hầu máy móc gật đầu: “T-Thái Bối quận chúa tự nhiên.”
Sở Ngọc Bảo lấy hết dũng khí ngồi xuống toạ ỷ, đưa mắt