Từ ngày bị đưa đến hầu hạ bên cạnh Quang Minh công chúa đến nay cũng đã tròn một tháng. Những tưởng hầu hạ chủ tử vô cùng vất vả nào ngờ công chúa chỉ yêu cầu nàng mỗi lúc công chúa buồn chán thì phải tấu đàn hiến vũ, ngoài ra không cần làm việc gì khác. Cả ngày ăn không ngồi rồi nhìn cung nữ bận rộn đi qua đi lại trong cung Hoắc Thư Vũ không khỏi cảm thấy áy náy. Những việc có thể làm đều cố gắng giúp mọi người, chẳng bao lâu đã lấy được hết cảm tình của mọi người trong cung.
Quang Minh công chúa giữ đúng lời hứa cho vũ sư đến dạy riêng Hoắc Thư Vũ. Nàng vốn thiên chân ngốc nghếch chỉ cần có thể khiêu vũ thì những chuyện đều không quan tâm, chẳng bao lâu tất cả vũ khúc ở Khương quốc nàng đều học qua hết, còn tự sáng tác một vài khúc vũ độc đáo.
Tuy nhiên vũ khúc của Hoắc Thư Vũ chỉ có Quang Minh công chúa minh bạch, nàng tựa như con chim hoàng oanh trong lồng son thiếp vàng chỉ biết ca hát nhảy múa làm niềm vui. Bất quá Hoắc Thư Vũ chưa từng cảm thấy buồn chán, ít nhất có người chấp nhận xem nàng khiêu vũ và nàng được khiêu vũ là đủ rồi.
Một ngày trôi qua, cánh nhạn mỏi mệt bay về phương nam dưới ánh nắng chiều êm ả tĩnh lặng. Hoắc Thư Vũ nằm dài dưới hiên quan sát bầu trời trong không thấy một gợn mây, hiếu kì không biết đám chim nhạn kia bay về đâu, chúng bay đi bay lại như vậy có mệt chăng?
“Nhạn ơi nhạn ơi nhà của ngươi ở đâu?”
“Sa quốc.”
Hoắc Thư Vũ giật mình ngồi bật dậy, luống cuống nhìn người vừa lên tiếng nói: “Công chúa cát tường!”
Giả Phong chậm chạp ngồi xuống bên cạnh nàng, hai chân duỗi thẳng, lưng hơi ngả về phía sau, dáng vẻ vừa có chút biếng nhác vừa có chút phong tình.
“Ngươi không về phòng nằm ở đây làm gì?”
Tiếp tục tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, Hoắc Thư Vũ ngốc ngốc híp mắt cười: “Ở ngoài này mát hơn trong phòng!”
Dáng vẻ ngô nghê của Hoắc Thư Vũ chọc Giả Phong cười không thấy hai mắt, đã một tháng ròng mà vẫn như lần đầu gặp gỡ.
Hoắc Thư Vũ chỉ đám nhạn vừa bay qua hỏi khẽ: “Nhà của chúng ở Sa quốc sao?”
“Phải.”
“Sao công chúa điện hạ biết? Người cũng từng cùng chúng bay về Sa quốc sao?” Hoắc Thư Vũ hấp háy mắt, tò mò nhích đến gần hỏi dồn: “Nhà của chúng thế nào? Có to to bằng tẩm cung của công chúa điện hạ không?”
Giả Phong không chút lưu tình đánh mạnh vào trán Hoắc Thư Vũ: “Ngu ngốc!”
Hoắc Thư Vũ ôm cái trán bị vỗ đau, uỷ uỷ khuất khuất bĩu môi: “Nô tỳ nói gì sai sao?”
“Thứ nhất, ta không biết bay, thứ hai ta chưa từng đến Sa quốc làm sao biết chỗ ở của chúng thế nào.”
“Thế…”
“Bảo ngươi ngốc ngươi lại không chịu tin, phía nam Khương quốc là Sa quốc, chúng không bay về Sa quốc thì bay về đâu?”
Hoắc Thư Vũ giống như nghiệm ra được chân lý, à một tiếng rõ to, trong lòng không ngừng cảm khái.
Nghĩ đến gì đó Hoắc Thư Vũ tiếp tục ngồi bật dậy, liên tục chớp chớp mắt: “Thư Vũ mới nghĩ ra điệu múa mới, công chúa điện hạ muốn xem không?”
Đáy mắt Giả Phong lộ ra một tia hứng thú, hài lòng gật đầu: “Được, tên là gì?”
“Thư Vũ chưa nghĩ ra.”
“Vậy ngươi múa cho bản công chúa xem trước đi.”
Hoắc Thư Vũ phấn khích chạy ra giữa sân, hướng nàng nói lớn: “Nhưng không có nhạc, công chúa điện hạ mau lấy đàn đàn cho Thư Vũ đi.”
Trên đời này nếu có người sai khiến được Quang Minh công chúa chỉ có Hoắc Thư Vũ, nàng cũng không mở miệng trừng phạt, dường như đã quen với việc nha đầu ngốc này lớn giọng ra lệnh.
“Đồng Thi.”
Đồng Thi đứng hầu bên cạnh chậm chạp đưa quạt cho tiểu cung nữ gần đó, một mình rời đi lấy cầm cho công chúa điện hạ.
Chốc sau Đồng Thi lại trở ra đưa cầm cho nàng.
Giả Phong tiếp nhận cổ cầm, ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, một loạt âm thanh trong trẻo phát ra.
“Ngươi muốn đàn khúc nào?”
Hoắc Thư Vũ đắn đo một lúc rồi đáp: “Công chúa thích khúc nào gảy khúc đó.”
“Không đúng khúc nhạc làm sao ngươi có thể khiêu vũ.”
“Nhạc vốn chỉ là thứ làm nền, không quan trọng.”
Giả Phong cảm thấy lời Hoắc Thư Vũ cũng rất có đạo lý, suy nghĩ không biết đàn khúc nhạc nào đành tấu khúc ‘Tam Sinh’ mà nàng thích nhất.
Hoắc Thư Vũ yên lặng lắng nghe tiếng đàn, nhận ra là khúc ‘Tam Sinh’ liền kéo khoé môi mỉm cười. Cánh tay thon gầy nhẹ nhàng nâng lên, tay áo tố bạch nhẹ nhàng bay lượn, cánh tay như không xương uyển chuyển vung lên hạ xuống phi thường linh hoạt. Bàn chân kiễng lên nhẹ nhàng xoay, chân váy nở rộ như một đóa hoa.
Hoa lê trắng tung bay hôn lên mái tóc dài, vương lại một trời luyến tiếc không nỡ phân li.
Giả Phong không nghĩ đến ngốc nữ hài khi nãy chính là người đang khởi vũ trong sân, biểu tình, dáng vẻ thậm chí là nụ cười đều khác xa. Dáng người thon gọn mảnh mai, vòng eo không xương chuyển động nhịp nhàng theo tiếng đàn. Tuy là nữ nhân nhưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của HoắC Thư Vũ, Giả Phong không thể không kích động. Giống như vần nguyệt quang tròn đầy tinh mỹ cũng giống như liên hoa trinh bạch trong sáng, từng chút rót vào lòng người đủ loại dư vị.
Tiếng đàn dừng lại, Hoắc Thư Vũ cũng dừng lại, mồ hôi lặng lẽ trượt trên gò má: “Công chúa thấy thế nào?”
“Không đẹp.”
“Sao lại không đẹp được chứ?”
“Cố gắng luyện tập thêm đi.”
Không thể nào!!!!!!
-------------------------------------------
Đông chí, Đại Khương giao đấu cùng Liên Hạ, biên cương nhiễu loạn, lòng dân bất an.
Chưa đến mười ngày Liên Hạ do Phượng Quốc, Phượng Thái và Phượng Dân công chúa chiếm được Sư Kiên Thành, Đại Khương rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hoàng đế sợ hãi, hoàng tử bạc nhược chạy trốn, hoàng cung Đại Khương rơi vào hoảng loạn.
Có ai không biết Phượng Thái công chúa dẫn quân như thần, không chỉ thành Sư Kiên mà cả Đại Khương này sớm muộn cũng thuộc về nàng. Hoàng đế không cam lòng, mạnh mẽ hạ lệnh tất cả công thần, quý tộc công tử thậm chí là công chúa điện hạ cũng phải ra trận.
Mùa đông năm đó Quang Minh công chúa vốn chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm chỉ biết gảy cầm ngâm thơ lại phải mặc giáp bào lên ngựa đến biên cương.
Hoắc Thư Vũ nhiều đêm không ngủ may một tấm áo lông, biết rằng nữ hồng của mình không tốt nhưng vẫn cố gắng làm, sợ mùa đông ở đại mạc sẽ khiến Giả Phong lâm bệnh. Một đêm đó, bão tuyết vần vũ ngoài song cửa, Hoắc Thư Vũ mặc kệ bản thân cảm mạo chưa khỏi thức suốt đêm dài may cho kịp tấm áo gửi người ra trận.
Tấm áo may xong cũng là trời sáng, Hoắc Thư Vũ tức tốc mang áo tiễn Giả Phong xuất chinh.
Không chỉ một mình Giả Phong, tất cả mười lăm công chúa của Khương vương đều phải ra trận. Các nàng người đã có phu quân, người vẫn chưa thành gia lập thất, mang tâm trạng nặng nề sầu khổ ra trận.
Biết rằng phụ hoàng hôn quân vô đạo, huynh đệ bạc nhược không có chí khí. Thiết Âm công chúa mỹ mạo tuyệt luân nhắm mắt đưa chân, gánh vác trên lưng trách nhiệm lớn lao, chính là câu dẫn Phượng Thái công chúa giành giật chút hy vọng cho Đại Khương.
Nào ngờ thập ngũ vị công chúa chưa kịp ra trận đã nghe tin Thiết Âm công chúa vong mệnh, chưa đến nửa ngày nàng đã bị Phượng Thái công chúa biết được âm mưu hạ lệnh tống giam. Sợ bản thân liên lụy đến Đại Khương, Thiết Âm công chúa cắt cổ tự vẫn, một lòng trung trinh sắt son hướng về cố hương.
Số phận của các nàng đều đặt trên ván cờ sinh tử…
Lúc sắp khởi hành thì nghe tiếng gọi quen thuộc: “Công chúa điện hạ!”
Giả Phong quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Thư Vũ, hai mắt mở to kinh ngạc, nha đầu này bệnh chưa khỏi sao lại chạy đến đây?
Hoắc Thư Vũ chật vật chạy đến níu chặt tay áo Giả Phong mà khóc nức nở: “Điện hạ mang Thư Vũ đi cùng có được không? Thư Vũ hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời ngài, ngài mang Thư Vũ đi đi!!”
“Nha đầu ngốc, ngoan đừng khóc nữa, mau quay về đi.”
“Thư Vũ không muốn! Điện hạ đừng vứt bỏ Thư Vũ, đừng để lại Thư Vũ một mình!”
“Đi theo bản công chúa ngươi sẽ chết!”
“Thư Vũ không sợ!” Hoắc Thư Vũ ôm chặt lấy tay Giả Phong, đem gương mặt lấm lem nước mắt vùi vào bộ giáp bào: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh công chúa Thư Vũ không sợ chết!”
“Thư Vũ…”
Giả Phong đau lòng một phen, đứa nhỏ của nàng vẫn là một tiểu nữ hài chưa hiểu chuyện vẫn cần có người che chở, nàng đi rồi ai sẽ bảo vệ nha đầu đây?
“Thư Vũ, nghe bản công chúa nói.”
Hoắc Thư Vũ gật gật đầu, không dám nức nở, mím chặt môi lắng nghe nàng nói.
Giả Phong lấy trong ngực áo một chiếc chìa khóa đặt vào tay nàng: “Nếu ta xảy ra mệnh hệ gì ngươi cầm chìa khóa mở cái rương trong tủ, bên trong là ngân lượng mà ta tích được bao nhiêu năm nay. Ngươi hãy lấy phân phát cho cung nữ thái giám trong cung, bản thân ngươi cũng lấy một ít rời khỏi hoàng cung biết không?”
“Không, Thư Vũ không đi đâu cả, Thư Vũ nhất định chờ điện hạ hồi kinh!”
“Thư Vũ, nghe bản công chúa nói!”
Hoắc Thư Vũ kích động bưng chặt hai tai gào lên: “Thư Vũ không muốn nghe!”
“Thư Vũ, đây là lệnh!”
“Công chúa…”
“Ngoan, không khóc nữa.” Giả Phong đem chìa khoác đặt vào tay Hoắc Thư Vũ dặn dò thật kĩ: “Bên trong phòng còn có một lệnh bài xuất cung, ngươi dùng nó xuất cung biết không?”
Hoắc Thư Vũ kiên quyết lắc đầu cự tuyệt: “Ngài nói thế nào cũng được, Thư Vũ tuyệt đối không rời đi.”
Giả Phong sầu