Âm thanh nhu nhuyễn của nữ nhân vang lên: “Tiểu thư đừng quá thương tâm, vẫn có Yên Hồng bầu bạn với ngài mà.”
Chu Diệu Cơ nóng giận hất văng cánh tay của nàng ta: “Ngươi thì có ích gì? Ta cần là Bình tỷ tỷ! Dựa vào các ngươi cũng dám so sánh với nàng?”
Nữ tử nghe xong vẫn không giận còn thản nhiên âu yếm gương mặt non nớt xinh đẹp của tiểu quận chúa: “Tiểu thư thiên kim chi khu, cao quý như sao trời, người trong lòng ngài dĩ nhiên cũng phải thanh cao quý phái mới phù hợp với ngài.”
“Không sai…”
Lời chưa nói xong lại có tiếng nức nở nho nhỏ vang lên.
Nghe giọng nói Chu Bình đoán chắc chín phần là Chu Diệu Cơ, không chút do dự xông thẳng vào trong phòng vung tay gạt mấy mảnh lụa qua một bên.
Hiện tại Chu Diệu Cơ một bộ dáng say khước nằm gục trên bàn, y phục nhìn có chút bẩn thỉu nhăn nheo nhưng vẫn tạmchỉnh tề, đầu tóc rối loạn một mảng. Bộ dạng chật vật đến mức suýt nữa Chu Bình không nhận ra nàng. Bên cạnh còn có một hồng y nữ, y phục nửa kín nửa hở khiêu khích, tóc tai gọn gàng để lộ cái gáy duyên dáng, không thể phủ định nàng ta rất xinh đẹp.
Chu Bình trong lòng có chút chua xót, chính bởi vì nàng mà Chu Diệu Cơ mới biến thành bộ dạng này.
Chu Diệu Cơ không biết Chu Bình đến, tay vung vẩy chén rượu trống rỗng, yếu ớt lẩm bẩm mấy lời trong cổ họng: “Ta từ nhỏ đã thích Bình tỷ tỷ nhất, Bình tỷ tỷ cũng nói thích ta nhất, vậy mà… hức… vậy mà nàng lại gả cho Mộ Dung thị?! Ta có chỗ nào không bằng Mộ Dung thị chứ?”
Yên Hồng định khuyên nhủ thêm vài câu thì phát hiện có thêm một người khác trong phòng, nghi hoặc ngoái đầu đánh giá nàng từ trên xuống.
“Cô nương đi nhầm phòng rồi.”
Chu Bình khoát tay ngăn Yên Hồng lên tiếng, một đường thẳng đến trước mặt Chu Diệu Cơ, ôn nhu tri kỉ vỗ lưng nàng hai cái an ủi: “Diệu Cơ đừng uống nữa, mau về thôi, cô cô vẫn đang chờ chúng ta.”
Chu Diệu Cơ yếu ớt phát ra hai tiếng hừ hừ.
Phía sau là Mộ Dung Ly Tranh, nhận thấy Chu Diệu Cơ đã say đến không biết trời đất, đành chủ động bước qua đem nha đầu xốc lên vai. Dù sao cũng là biểu muội của Chu Bình, nàng không thể thấy chết không cứu, coi như ném một đồng tiền xuống giếng tạo phúc vậy.
“Ngươi cõng nàng được không a?”
“Không sao.”
Chu Bình hài lòng mỉm cười, xoay người cùng Mộ Dung Ly Tranh rời đi.
Hai người Hà Trọng Anh và Bạch Vân Phi xong chuyện cũng không nán lại lâu, lặng lẽ kéo nhau tìm chỗ khác nói chuyện, mười phần hết bảy Bạch Vân Phi hôm nay không thể an toàn hồi phủ.
Phù Nhi nhác thấy Mộ Dung quận mã cõng quận chúa nhà mình đi ra thì mừng rỡ chạy đến đón lấy tiểu chủ tử: “Đa tạ quận mã, chuyện tiếp theo cứ để nô tỳ.”
Mộ Dung Ly Tranh không phải ngốc mà cứ ôm bao da nặng mấy chục cân đi lòng vòng, dứt khoát ném Chu Diệu Cơ cho Phù Nhi giải quyết. Bốn người ngồi xe ngựa vội vã quay về thành Tây, đem Chu Diệu Cơ say đến không biết trời đất hồi phủ.
Gia nhân trong phủ trông thấy xe ngựa nhưng không biết là vị chủ tử nào, đến khi Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh bước xuống mới biết là người của Tĩnh Quận vương phủ. Phía sau còn có Phù Nhi đang dìu tiểu quận chúa, ai nấy đầy mặt vui mừng chạy vào tìm vương gia vương phi báo tin.
Chu Phẫn và Vương Quân Nhã nghe tin liền tức tốc chạy ra xem thử, nhưng đến khi phát hiện nhi nữ bộ dạng say mềm dựa vào người Phù Nhi liền không khỏi đau lòng xót xa.
Vương Quân Nhã tự mình đỡ lấy Chu Diệu Cơ, đau lòng điểm vào trán nàng trách mắt: “Nhi nữ ngốc, có chuyện không nói với ai, tự mình chạy đi có biết mẫu phi lo lắng lắm không?”
Chu Diệu Cơ thì thào trong cơn say: “Bình tỷ tỷ …”
Chu Bình hắng giọng ho hai tiếng, nha đầu này gọi linh tinh gì vậy hả?!
Chu Phẫn thập phần hổ thẹn, dạy không được nhi nữ là lỗi của nàng, ấy vậy mà còn để Chu Bình và tân quận mã chịu liên luỵ, ngày sau không biết lấy mặt mũi gì nhìn hoàng tỷ.
“Chuyện của Diệu Cơ làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền.” Chu Bình bối rối xua tay: “Chuyện này một phần là do ta không đúng, ở đây Bình nhi tạ lỗi với hoàng cô, thỉnh hoàng câu trách phạt!”
“Ngươi không cần tự trách, chuyện này suy cho cùng là do Diệu Cơ hồ đồ không hiểu chuyện. Thời gian không còn sớm, ngươi chẳng phải đang bận chuẩn bị hôn lễ sao? Mau chóng hồi phủ đi, chuyện ở đây cứ giao cho bản phi và vương gia lo liệu.”
“Vậy Bình nhi xin phép cáo từ.”
Hai người không nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi Quận vương phủ.
Ngồi trên xe mà hồn vía Chu Bình lại thả trên mây, chuyện hôm nay khiến nàng không khỏi thương tâm. Lẽ ra nàng phải sớm nhận ra tình cảm không đúng của Chu Diệu Cơ mà tìm cách ngăn cản, vô dụng để sự tình nháo lớn không chỉ nàng khó xử mà tất cả mọi người đều khó xử. Tuy nàng không sai nhưng không phải vô tội, chuyện hôm nay phân nửa là do nàng mà ra.
Mộ Dung Ly Tranh không hỏi cũng biết Chu Bình đang nghĩ gì, nàng không nói chỉ yên lặng vươn tay ôm chặt tiểu nương tử. Phu thê nhất thể, lòng Bình nhi bất an, nàng cũng chẳng vui vẻ gì.
Mệt mỏi dựa vào lòng Mộ Dung Ly Tranh cố gắng lấy lại bình tĩnh, chuyện của Cao Trạch chưa xong lại đến chuyện của Chu Diệu Cơ. Dần dần Chu Bình bắt đầu hoài nghi có khi nào lão thiên gia đang thử thách tình cảm của các nàng?
Nếu là thử thách Chu Bình không ngại, nhưng lo bản thân sẽ tổn thương người vô tội đặc biệt là Chu Diệu Cơ. Tình cảm tỷ muội giữa mẫu vương và hoàng cô mấy năm nay mới tốt lên một chút, chỉ sợ lần này có thể vì chuyện của nàng mà lần nữa trở mặt. Chuyện tiếp theo Chu Bình không dám nghĩ đến, còn chưa nói đến Đại vương biết tin sẽ nổi giận trách phạt Chu Diệu Cơ.
“Bình nhi, chúng ta là người không phải thánh nhân, ai cũng những hạn chế của chính mình, nàng không cần đem tất cả mọi trách nhiệm đổ hết lên bản thân.”
“Tranh nhi.” Chu Bình nửa như ai thán nửa như tâm tình hỏi khẽ: “Nếu một ngày nào đó để giải quyết ổn thoả mọi việc mà chúng ta buộc phải xa nhau, ngươi có buông tay ta hay không?”
“Bình nhi…”
Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi cằm ái thê, đôi hắc mâu xinh đẹp chuyên chú xoáy sâu vào đôi đào hoa nhãn: “Nếu buộc lòng phải xa nàng chi bằng chúng ta đồng quy vu tận.”
“Hảo,