Một lúc sau, Tiểu Hoàn đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Hà Doanh vừa nấu nướng vừa suy nghĩ: “Nếu có một ngày, võ công của ta cũng cao cường như gã Lệnh Hồ Hòa thì tốt quá.” Nàng chợt nghĩ đến cái tên này, trong lòng đã thấy xốn xang. Tuy nàng chỉ vô tình chạm mặt y trong một lần hoạn nạn, nhưng vẻ ưu tú anh dũng cũa y thực đã phần nào in sâu trong trái tim nàng rồi!
Khi hai chủ tớ đang chuẩn bị ăn trưa, đột nhiên bên ngoài có một giọng nữ ngọt ngào truyền đến:" Có ai ở đây không vậy Tiểu Thanh? Sao lại yên ắng thế này, chúng ta vào xem đi."
Hà Doanh và Tiểu Hoàn nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Hà Doanh thầm nghĩ: “Thật không sai! Một khoảng sân rộng lớn như vậy chắc hẳn phải có người lui tới. Đã vậy ta còn treo một cái bảng tên to đùng ở ngoài, con người ta tự khắc phải chú ý thôi.”
Tiếng nàng vừa dứt, đã thấy một nhóm nữ nhân tiến vào. Ả đi đầu vận y phục xa hoa, trông vô cùng lộng lẫy. Ngặt nỗi trên mặt thoa phấn quá dày nên Hà Doanh không nhìn rõ được dung mạo. Nhưng nhìn từ phía xa có thể thấy ả sỡ hữu một đôi mắt như bồ câu, diễm lệ vô song.
Theo sau ả ta là bốn năm nha đầu, và mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng họ vẫn toát ra vẻ cao quý. Xem ra nữ tử vừa mới đến này là một phu nhân có thế lực trong phủ.
Ả vừa bước vào, khung cảnh hai chủ tớ Hà Doanh đang dùng cơm đã đập vào mắt, nên nhất thời đứng sững lại. Trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Tiếp theo, ả chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn, rồi mỉm cười, nói:" À, là muội đấy ư? Trông cũng xinh đẹp chứ nhỉ, không biết tướng quân đem từ đâu về nữa? Xem ra phải là hoa khôi một vùng chứ đúng không?"
Lời nhận xét này thật quá đáng, rõ ràng ả chỉ xem Hà Doanh như một con điếm! Tiểu Hoàn đặt mạnh cái chén xuống, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt ả mà mắng: "Con mụ đê tiện kia! Có ngươi xuất thân kỹ nữ ấy, đừng có đoán lung tung về người khác. Tiểu thư nhà ta đâu thể để hạng tiện nhân như ngươi sỉ nhục được!"
Hà Doanh cũng ngừng ăn, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia. Sau lời nói của Tiểu Hoàn, vẻ mặt của ả cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, ngược lại còn cười lớn một trận:" Ái chà! Muội tử đâu phải chấp nhặt? Ta thấy hai muội đã tới được mấy ngày, nhưng tướng quân cũng không thèm ghé qua hỏi han, ngay cả việc ăn uống cũng phải tự phục vụ. Xét theo xuất thân của muội, ta nghĩ muội chắc hẳn phải là một đại tiểu thư a."
Ả cí ý nhấn mạnh những chữ cuối cùng, cố ý trêu chọc. Hà Doanh nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười. Lúc này, ả ỏng ẹo đi tới trước mặt nàng, thanh âm thay đổi, nghiêm mặt nói:" Muội à, chuyện gì cũng phải có trước có sau. Được rồi, ta chính là Như phu nhân của tướng quân, muội dù muốn hay không, cũng phải hành lễ với ta chứ đúng không?"
Hà Doanh lạnh lùng nhìn ả, nói:" Thật không ngờ được, đường đường một Lê đại tướng quân lại sở hữu một khái niệm khá tồi về sắc đẹp như vậy! Trông ngươi rất giống một cương thi mặt bị trét đầy phấn, dị hợm vậy mà hắn cũng lấy làm vợ cho được."
Như phu nhân liền biến sắc, đang định trả đũa, bỗng Hà Doanh quát lớn: "Dừng lại!" Thanh âm nàng như sấm động trời quang, khiến cho ả kia im bặt. Hà Doanh thấy ả trở nên ngoan ngoãn chỉ sao một tiếng của mình, không khỏi cảm thấy có chút khôi hài.
Hà Doanh nói với tiểu Hoàn: “Chúng ta đi vào thôi." Xong nàng liền xoay người bỏ đi, bữa trưa cũng không màng tới nữa, bỏ mặc Như phu nhân đứng tần ngần phía ngoài. Ả á khẩu, trợn mắt nhìn hai chủ tớ bước đi, không biết phải đối phó với trường hợp này như thế nào.
Hà Doanh vốn xuất thân danh giá, tự dưng miễn nhiễm với những lời mỉa mai cay độc kia, thành ra Như phu nhân không tài nào tìm ra bất kỳ điểm yếu nào để hạ nhục nàng. Thấy bóng hai chủ tớ Hà Doanh đã